HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



“Là một đóa hoa mai, tôi đi xăm nó vào năm ngoái, loài hoa mà tôi thích nhất chính là hoa mai.” Cô ta nói từng chữ một cách chậm rãi và rõ ràng, trên mặt lại nở một nụ cười gian xảo khó nhận ra.
Cô ta vốn dĩ nghĩ rằng Lục Cẩn Ngôn còn muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng không ngờ anh chỉ lạnh lùng thốt lên ba chữ: “Mau cút đi!”
Nỗi thất vọng trong lòng cô ta không ngừng ập đến như nước lũ.
Cô ta sẽ không rời đi đâu, đây là cơ hội duy nhất của cô ta, cô ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.
“Cẩn Ngôn!” Cô ta xoay người lại, bày ra vẻ mặt khổ sở nói: “Anh và Hiểu Bồng đều hiểu lầm tôi rồi, tôi không định đổi người nữa đâu.

Cơ thể của tôi đã không còn trong trắng nữa, tôi không xứng với anh.

Tôi chưa từng nghĩ đến bản thân chỉ giao thức ăn đến khách sạn Hilton một lần đã thất thân.” Cô ta cố tình dừng lại, nước mắt rơi lã chã.
Trên mặt của Lục Cẩn Ngôn không hề có bất cứ cảm xúc nào, dường như đã đeo một chiếc mặt nạ lạnh như băng, đông cứng tất cả mọi biểu cảm trên gương mặt của anh, chỉ có duy nhất một đôi mắt vừa âm trầm vừa u ám, giống như một chiếc giếng cũ ngàn năm, sâu không thấy đáy.

“Đến đây.” Anh ra lệnh nói.
Cô ta bày ra dáng vẻ xấu hổ, từng bước đi về phía anh.
“Xoay người lại.” Anh nói vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô ta xoay người lại, biết anh muốn nhìn kỹ càng hình xăm ở sau lưng cô ta.
Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào hình xăm kia, anh nhìn hết hai phút, toàn bộ dòng nước trong hồ nước nóng đều trở nên yên tĩnh theo thời gian và sự im lặng.
Hoa Mộng Lê cảm thấy thấp thỏm không yên lòng, cô ta thỉnh thoảng quay đầu lại, cố gắng dùng khóe mắt để lén lút liếc nhìn phản ứng của anh.
“Cô giao thức ăn từ lúc nào?”
“Hơn nửa tháng trước, tôi nhớ ngày đó chính là ngày 12 tháng 5.” Cô ta nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Đôi mắt của Lục Cẩn Ngôn lóe sáng lên một cái: “Căn phòng nào?”
“Phòng 1202.” Cô ta vừa trả lời vừa cúi đầu khóc nức nở, dáng vẻ vô cùng buồn tủi và đau khổ.
“Vậy mà cô cũng biết đến chuyện này.” Anh nhỏ tiếng hậm hừ nói.
Cô ta đột nhiên xoay người lại, giả vờ tỏ vẻ rất kinh ngạc: “Cẩn Ngôn, ý của anh là sao?”
“Không có ý gì, người đó không thể nào là cô.” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dường như có thể nhìn thấu cô ta chỉ với một cái liếc mắt.
Hoa Mộng Lê cắn chặt môi, trong đầu cô ta đang nhanh chóng suy nghĩ, cô ta phải rút ra điều mấu chốt ở phía sau mới được, nếu không thể sẽ bị Lục Cẩn Ngôn che đậy mất.
Vậy thì cô ta sẽ uổng hết công sức lên kế hoạch này rồi.
“Cẩn Ngôn, người đàn ông vào đêm hôm đó là anh sao? Thảo nào khi nhìn thấy dáng người của anh, nghe thấy giọng nói của anh, tôi lại cảm thấy rất quen thuộc! Trời ạ, ông trời thật sự đang đùa giỡn tôi có đúng không, vậy mà người đàn ông vào đêm hôm đó lại là anh!”
Cô ta cố tình trừng lớn đôi mắt như chiếc chuông đồng ra, bày ra vẻ mặt vô cùng bất ngờ và hoảng sợ, sau đó đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên: “Tôi còn nhĩ rằng bản thân đã mất đi trinh tiết, cơ thể cũng không còn trọn vẹn nữa, thì ra là do tôi ngẫu nhiên trao bản thân cho anh rồi.”
Trên mặt Lục Cẩn Ngôn không có một tí cảm xúc nào, ánh mắt sắc bén như thanh kiếm lướt qua gương mặt của cô ta: “Hoa Mộng Lê, không có người nào có thể giở trò lừa gạt với tôi cả.”
“Tôi không có, thật ra tôi không hề ra nước ngoài mà vẫn luôn ở trong Giang Thành, tôi đã tiêu hết số tiền mà mẹ đưa cho tôi nên mới muốn giao thức ăn để kiếm một chút tiền.

Ngày đó đồng nghiệp của tôi đã nhớ lầm địa chỉ của căn phòng, vì vậy tôi mới đánh bậy đánh bạ bước vào phòng của anh, tôi còn nhớ lúc đó người khác kia gọi món cơm chiên gà nấm bào ngư với canh sườn củ sen.” Cô ta nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Lục Cẩn Ngôn khẽ lóe lên vài tia sáng sắc bén dưới ánh hoàng hôn, anh không hề nói một câu nào mà chỉ nhìn cô ta với ánh mắt u ám.
Cô ta nhân cơ hội này kéo khăn tắm xuống, chiếc khăn liền thuận lợi rơi xuống, hoàn toàn để lộ cảnh tượng đẹp mắt của cô ta ở trước mặt anh.
“Xin lỗi.” Cô ta giả vờ vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, hai tay của cô ta lại không nhặt chiếc khăn tắm lên mà chỉ giả vờ che đi những chỗ nhạy cảm, thế nhưng trên thực tế cô ta không hề che chỗ nào cả.
Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười châm chọc, khi nhìn vào cơ thể của người phụ nữ này, anh phát hiện bản thân lại không có một chút phản ứng nào, giống như hoóc môn trong cả người đều đang ngủ đông vậy.
Rõ ràng Hoa Hiểu Bồng đã không còn trong trắng nữa, rõ ràng cô vô cùng dơ bản nhưng lại có thể dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Adrenaline của anh.
Mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy sức lực dâng trào, hoóc môn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, du͙ƈ vọиɠ chinh phục và chiếm hữu bộc phát không thể kiềm chế lại, bắt buộc hung hăng chiếm lấy cô một trận, mặc sức trút hết ra thì cả người mới cảm thấy thoải mái.
Đây cũng là giá trị duy nhất còn sót lại của cô, nếu không thì anh đã một chân đá cô ra khỏi dải ngân hà từ lâu rồi, làm sao có thể tự tìm xui xẻo mà giữ cô lại bên người chứ.
Anh nắm lấy khăn tắm ở bên cạnh quấn lên người, sau đó nhấc chân bước ra khỏi hồ nước nóng.
Hoa Mộng Lê không ngờ phản ứng của anh lại lạnh nhạt đến như vậy.
Chẳng phải anh luôn tìm kiếm cô ta sao?
Anh còn đặt tiền thưởng năm trăm ngàn để tìm kiếm tung tích của cô ta.
Bây giờ cô ta đã xuất hiện rồi, tại sao anh vẫn không hề kích động, không hề cảm thấy phấn khởi, không hề vội vàng ôm lấy cô ta chứ?
Tại sao anh lại lạnh lùng xoay người rời đi như vậy chứ?
Cô ta mới là người vợ mà anh phải cưới, mới là chân mệnh thiên nữ của anh!
“Cẩn Ngôn——”
Cô ta vội vàng chạy ra ngoài, thậm chí còn không nhặt khăn tắm lên, dù sao thì nơi này cũng là biệt thự tư nhân, ngoại trừ anh thì không còn người đàn ông nào khác nữa.
Cô ta ôm lấy anh từ phía sau: “Cẩn Ngôn, duyên phận của chúng ta vẫn chưa dứt, chỉ là ông trời muốn kiểm tra chúng ta mà thôi, nếu không thì cũng sẽ không để cho tôi đưa lần đầu tiên của mình cho anh.

Tôi là một người phụ nữ vô cùng bảo thủ, không giống với Hiểu Bồng, trong lòng có thể chứa đựng đến mấy người đàn ông, cơ thể cũng có thể giao cho bọn họ.


Tôi cả đời chỉ yêu một người đàn ông, cơ thể cũng chỉ sẽ giao cho một người đó mà thôi, ngoại trừ người kia cũng sẽ không có bất cứ người nào khác nữa.

Cho dù người kia không cần tôi, tôi cũng sẽ giữ thân như ngọc vì người kia, chờ đợi người kia cả đời.”
Cô ta nói nghe có vẻ rất tình sâu nghĩa nặng, còn không quên hung hăng đâm Hoa Hiểu Bồng một nhát.
Nhưng mà nhát dao này cũng đâm vào đáy lòng của Lục Cẩn Ngôn.
Hoa Hiểu Bồng chính là một người phụ nữ dễ dàng thay lòng đổi dạ, cơ thể không sạch sẽ, tâm hồn cũng không thuần khiết, thứ mà cô gả cho anh chỉ là một chiếc vỏ rỗng không hoàn chỉnh.
Thế nhưng chiếc vỏ rỗng lại khiến cho anh có du͙ƈ vọиɠ, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao, không thể tin nổi, anh cảm thấy rất nực cười và châm chọc.
Ở sau lưng, cơ thể mềm mại kia ôm chặt lấy anh, nơi nhạy cảm cọ xát vào lưng của anh, thế nhưng anh lại rất bình tĩnh, không có phản ứng bản năng mà một người đàn ông nên có.
Người phụ nữ ở trong khách sạn kia đã từng khiến anh cảm thấy rất thoải mái, rất suиɠ sướиɠ, thế nhưng bây giờ, cô ta gần như không thể mang đến cảm giác này.
Ngay vào lúc này, Hoa Hiểu Bồng khập khiễng bước tới, khi nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, cô hoàn toàn ngây người, trên đầu giống như có một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu của cô!
Cô đoán được Lục Cẩm San đang giở trò, thế nhưng cô không hề nghĩ đến vậy mà chị ta lại bày ra trò này!
Hoa Mộng Lê là đối thủ duy nhất tranh giành vị trí con rối này của cô, nếu như cô ta hấp dẫn Lục Cẩn Ngôn thành công, khiến anh có ấn tượng tốt, thậm chí yêu thích cô ta, vậy thì cô sẽ tiêu đời!
Cô không thể để cho kết quả như vậy xảy ra được.
Cô cò thể trả Lục Cẩn Ngôn cho Hoa Mộng Lê, thế nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Trước khi dành dụm đủ tiền điều trị cho Tiểu Phong, cô phải bảo vệ chặt chẽ vị trí của mình.
“Chị họ, chị để cả người trần như nhộng và công khai tán tỉnh chồng tôi như vậy, thật sự tốt sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc