Chương 101: Kẻ trộm và nữ võ sư.
Võ quán nhà Mastu.
Binh...binh...bốp...bốp....
Tanza hai cánh tay buộc lấy hai miếng đệm, hứng trọn những cú đá của con gái.
“Được rồi, dừng lại thôi Kazari” ông nói.
Kazari trong bộ đồ Taekwondo, thở ra mệt nhọc, mồ hôi nhễ nhại.
Cô ấy ngưng lại, lấy lại tư thế, quay đi
“Vâng”
“Kazari, con sao thế? Hôm nay con không giống thường ngày”
Tanza vừa cởi đồ bảo hộ cánh tay ra vừa hỏi.
Kazari đi đến chổ ngồi nghỉ, cầm lấy chai nước, uống một ngụm.
“Con...không sao”
Ông Tanza đi đến chổ nghỉ, ngồi xuống cạnh con gái.
“Đừng giấu ta, hôm nay lực tấn công của con yếu hơn hẳn thường ngày, ra đòn cũng thiếu dứt khoát, rõ ràng là có tâm sự...”
“......” Kazari.
“Là chuyện... tình cảm, đúng không?”
“Không...” Kazari nhỏ giọng.
“Xem ra là đúng rồi” bố Kazari thở dài.
“Kể ta nghe xem, chuyện là như thế nào?”
Kazari trầm ngâm.
“.....” Tanza.
Năm phút trôi qua.
Ông Tanza đứng dậy, cầm lấy chai nước trên bàn.
“Nếu con không muốn nói thì không sao cả. Con cũng nghỉ ngơi sớm đi” ông quay người trực bước đi.
“Con...đã thua...”
Kazari ngập ngừng.
Ông Tanza chợt khựng lại
“Thua?”
“Vâng, con đã thua anh ấy... trên võ đài”
Kazari cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
“Tên đó có xứng đáng không?”
Ông Tanza lại một lần nữa ngồi xuống cạnh con gái.
“Lần đầu khi...nhìn thấy anh ấy...con...tim con...đập rất nhanh...rất khó thở...”
“.....” Tanza.
“Trên võ...võ đài...con không thể nào...ra tay với... anh ấy được...con...”
Kazari nước mắt chảy ra càng nhiều.
‘Không ngờ con bé còn có lúc yếu đuối thế này...’
Tanza đưa cho Kazari một cái khăn.
“Đó là cảm giác khi con yêu một ai đó... trước đây, ta cũng từng trãi qua như con bây giờ, đến hiện tại, cảm giác đó vẫn không hề mất đi...”
“Bố đang nói... đến mẹ sao...?”
“Ừm... mẹ con là người con gái đẹp nhất mà ta từng gặp, cũng là người duy nhất mà ta yêu...” ánh mắt ông nhìn xa xăm.
“Bố...”
“Con gái, nếu con yêu ai đó, hãy nắm lấy. Thuộc về con thì sẽ mãi là của con, nếu không thì cũng không nên tự ép buộc bản thân...”
Ông Tanza đứng lên, quay người bước đi
“Tình yêu cũng giống võ thuật, đều phải trãi qua đau đớn...”
“......” Kazari.
Một tiếng sau.
Cộc... cộc...
“Bố ngủ chưa?” Kazari gõ cửa phòng bố.
“Vẫn chưa” ông Tanza nói vọng ra.
“Con đi dạo một chút”
“Ừm...đừng về trễ quá đấy”
“Vâng”
Ngồi trong phòng, Tanza cầm trên tay di ảnh vợ mình.
“Em à, con gái của chúng ta đã lớn rồi...”
Kazari vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật ban đêm.
Tròng lòng cô ấy lúc này cũng đã vơi đi phần nào.
Kazari vừa đi vừa suy nghĩ về việc sau này nên đối mặt với Seichi như thế nào.
Chợt nàng khựng lại, nhìn thấy một bóng người đang lén lúc, rình rập.
Cô liền thật nhanh đi đến.
Trong khi đó, tên kia sau khi quan sát xung quanh, quyết định trèo tường để vào bên trong.
Nhưng hắn vừa đặt chân lên gờ tường thì Kazari cũng xuất hiện sau lưng.
“Dừng lại, tên trộm kia”
Tên trộm giật mình khựng lại.
“Hiểu... hiểu lầm rồi. Tôi không phải trộm”
Kazari ngạc nhiên
‘Giọng nói này....’
Tên trộm liền tuột xuống, quay người lại.
Cả hai người sửng sốt nhìn nhau.
“Sei...seichi kun...?”
“Ka...Kazari senpai...?”
Kazari cảm thấy nhịp tim tăng lên, hơi thở cũng gấp hơn khi đứng đối diện với Seichi.
“Kazari senpai, chị làm gì ở đây thế?” Seichi ngốc trệ hỏi.
“Kazari senpai? Kazari senpai?”
Kazari giật mình.
“Cậu...nói gì?”
“Sao chị lại xuất hiện ở đây?”
“Tôi chỉ...đang đi dạo...nhà tôi ở gần đây...”
“Vậy... à...?”
“Thế còn cậu? Cậu định trèo vô công viên để làm gì?”
“À...thì....” Seichi gãi gãi đầu.
“Hửm...?”
“Em để quên... một số thứ... nên định vào đó lấy lại...”
“Thật sao?” Kazari nhíu mày.
“Thật... thật...”
“Vậy để tôi giúp cậu”
“Hả?” Seichi gương mặt hiện lên đặc sắc.
Kazari lui lại một bước, chân đạp mạnh lấy đà lao đến chổ tường rào.
Chân phải cô ấy đạp mạnh vào gờ tường, tay trái với lấy mặt trên bức tường, thuận đà nhảy qua phía bên kia một cách nhẹ nhàng.
“....”Seichi.
“Cậu còn không mau qua đây?” Kazari nói vọng qua từ phía bên kia.
“.....” Seichi.
Seichi và Kazari bước đi trên con đường trải nhựa.
Lần lượt đi qua từng khu vui chơi bên trong.
Vòng quay ngựa gỗ, tách trà di động, khu trò chơi tổng hợp, khu vui chơi trẻ em, khu ăn uống, khu mua sắm đồ kỉ niệm...v.v.v...cả hai đều lướt qua.
Seichi cố gắng quan sát xung quanh để tìm kiếm manh mối về ác linh, một mặt vừa tán gẫu với Kazari để không làm cho cô ấy nghi ngờ.
Hơn một tiếng sau.
“Seichi kun, đã đi gần hết chổ này rồi, đồ cậu để quên rốt cuộc là ở đâu?” Kazari hỏi.
Hai người dừng chân trước một quầy hàng.
“Em cũng không rõ lắm...tại hôm đó... đông người quá nên...”
“Hôm nào?”
“Hôm...hôm kia..?”
“Hôm kia?” Kazari nhíu mày.
“Hay là chúng ta đến chổ Vòng đu quay khổng lồ kia kiếm thử xem...”
Seichi gượng gạo, chỉ tay về phía đối diện bên kia đường.
“Không!” Kazari nói.
“Kazari senpai?”
“Seichi kun, cậu đang nói dối, đúng không?” Kazari nhíu mày.
“Em...em...nói thật mà...” gương mặt Seichi hiển hiện lên đặc sắc.
“Công viên này ngày hôm kia đóng cửa để bảo trì, làm gì có ai?”
Khuôn mặt dường như bị bỏng nặng một nữa, ánh mắt đỏ lòm.
Nhưng cái khiến Kazari sợ hãi là miệng của cô ta.
Nó dường như bị dao rạch, hai bên dài tận mang tai.
Cô gái đó nhìn Seichi và Kazari hiển hiện lên một nụ cười rất đáng sợ.
“Seichi kun...cô gái kia...”
“Đó không phải là người...”
Seichi âm trầm nói, ánh mắt vẫn dán thẳng lên ác linh.
“Không...không phải người...?” Kazari bất chợt lui lại một bước.
‘Đúng thế, đúng như lời Seichi nói, càng nhìn càng không giống...’
Kazari còn đang suy nghĩ thì ác linh liền cười lớn, một tiếng cười rùng rợn, sau đó lao nhanh đến chổ hai người, trên tay cầm một con dao, trực đâm tới.
“Nhanh...nhanh quá...” Kazari không kịp phản ứng.
Seichi liền đẩy Kazari ra, trong nháy mắt lấy ra Excalibur gạt đi đòn tấn công của ác linh.
Keng!
Hai vũ khí va chạm.
Seichi dùng hết sức hất ác linh ra.
Ác linh bật ra sau năm sáu bước, miệng vẫn mở rộng cười
“Khư...khư...khư...”
Seichi đứng tại chổ che cho Kazari.
Thanh Excalibur chĩa vào ác linh.
Kazari ngốc trệ nhìn hình dáng sau lưng Seichi.
‘Đây là chuyện gì...cậu ấy lấy đâu ra cây kiếm đó?’
Ác linh lại lao đến.
Seichi thủ thế, vung kiếm chém xuống.
Nhưng trong chớp mắt, cậu nhận ra được có một thứ gì đó lao đến từ bên hông, cậu vội lách người tránh đi, nhưng không kịp.
Bành!
Seichi lãnh trọn một đòn, văng ra ba bốn thước, hộc máu.
Một ác linh khác xuất hiện, thân hình to lớn, toàn thân và cả gương mặt quấn chặt vải, những tấm vải loang lỗ máu.
Hắn là kẻ vừa tấn công Seichi.
“Seichi....?”
Kazari lo lắng, vội chạy đến chổ Seichi, đỡ cậu ấy dậy.
“Seichi kun, không sao chứ? Hai cái thứ kia là gì vậy?”
Khụ... khụ...
Seichi ho vài tiếng, gắng gượng đứng dậy.
Đòn vừa rồi rất mạnh, nếu không phải điểm thể lực cao, e là đã mất mạng.
“Bọn chúng là... ác linh..”
“Ác linh...?”
Kazari vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng trước mắt xuất hiện hai thứ kia...khiến nàng chợt lạnh người.
“Khư...khư...khư...” ác linh nữ cười lớn.
Tên ác linh còn lại, lập tức lao về phía hai người.
‘Tốc độ nhanh quá’ Seichi nhíu mày.
Nhưng nhiêu đó là chưa đủ để hạ nó.
Ác linh lập tức đứng lên.
Kazari đứng phía trước che cho Seichi.
“Tôi sẽ bảo vệ cậu!”
Kazari nhìn hai con ác linh bằng ánh mắt giận dữ.
‘Dám làm Seichi bị thương, bà liều với chúng mày’
Nói là nói vậy, nhưng chân của Kazari đang hơi run.
Không phải vì sợ, mà khi nãy đá vào tên ác linh kia, bây giờ đang đau buốt.
Hai con ác linh đứng tụ với nhau, chuẩn bị ra đòn.
Kazari cũng thủ thế.
Seichi bước lên phía trước Kazari.
“Seichi kun...cậu làm gì thế...?” Kazari ngạc nhiên.
Khóe miệng Seichi hiện lên mỉm cười.
“Kazari senpai, chị cứ đứng yên đó”
“Nhưng mà...?”
“Lilith! Ra đây!”
Một vòng sáng triệu hồi xuất hiện dưới chân Seichi.
Kazari bất chợt lùi lại.
‘Đây là gì...? Seichi...cậu ấy rốt cuộc là ai...?’
Hai con ác linh cũng khựng lại, bọn chúng dường như cảm thấy có nguy hiểm.
“Chủ nhân!”
Lilith xuất hiện, quỳ xuống, cúi đầu trước mặt Seichi.
Vòng sáng triệu hồi cũng biến mất.
Seichi chỉ tay vào 2 con ác linh.
“Ngươi có thể tiêu diệt bọn chúng không?”
Lilith đứng dậy, liếc nhìn 2 ác linh một cái
“Không vấn đề, chỉ cần chủ nhân ra lệnh”
“Lên! Cắt đôi bọn chúng ra cho ta”
Seichi nói lớn.
“Tuân lệnh!”
Lilith lấy ra lưỡi hái từ trong hư không.
Miệng cười gian xảo.
Rẹt!....
Còn nhanh hơn cả cái chớp mắt, Lilith liền xuất hiện phía sau lưng hai con ác linh.
Phịch...
Hai ác linh lập tức bị chém làm hai, ngã xuống đất.
‘Mạnh...thật...đúng là ác quỷ mạnh thứ hai sau Satan’ Seichi nghĩ.
“Nhận được 500 điểm exp” hệ thống thông báo.
“Nhận được 500 điểm exp” hệ thống thông báo.
‘.....?’ Seichi
“Chủ nhân vừa tiêu diệt hai ác linh, đây là kinh nghiệm nhận được khi tiêu diệt chúng” hệ thống giải thích.
‘Điểm kinh nghiệm kia dùng vào việc gì?’
“Giúp chủ nhân gia tăng cấp độ. Cứ tăng lên một cấp sẽ nhận 10 điểm tiềm năng. Hiện tại cấp độ của chủ nhân là 2”
‘Nói như vậy, chỉ cần tiêu diệt ác linh thì sẽ nhận được kinh nghiệm để thăng cấp?’
“Không chỉ ác linh, bất kỳ loại quái nào, chỉ cần chủ nhân hoặc khế ước của chủ nhân tiêu diệt chúng, chủ nhân đều sẽ nhận được điểm kinh nghiệm”
Seichi khóe miệng hiện lên nụ cười.
Như vậy thì việc gia tăng sức mạnh sẽ càng nhanh chóng.
Cấp độ càng cao sẽ học thêm được nhiều kỹ năng mới.
Con đường tu luyện lại mở ra một lần nữa rồi.
Nhưng mà, mọi chuyện như vậy là xong rồi sao?
Sao nói Lilith không thể tác động được tới linh hồn?
Rõ ràng vừa rồi một phát chém đôi hai ác linh kia mà?
Đúng là vẫn chưa kết thúc.
Cơn ác mộng chỉ mới vừa bắt đầu.