KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 118: Đáng sợ và...đáng thương.

Bành!

Con cá sấu táp về phía đám người.

Nhưng chợt hai hàm của nó như là bị mắc kẹt, không thể đóng lại.

Đám người ngốc trệ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Seichi khoác trên mình một bộ giáp đỏ óng ánh, phía sau lưng mọc ra một cặp cánh lớn như cánh của đại bàng.

“Con cá sấu chết tiệt này. Chết đi!” Seichi hét lớn.

Một ngọn lửa bùng lên từ hai tay cậu, nhanh chóng lan rộng ra khắp cơ thể con cá sấu.

Con cá sấu quằng quại trong đau đớn, phút chốc cháy đen.

“Cậu...cậu có phải là...con người không vậy” thanh tra Kankuro đứng phía sau, miệng lắp bắp.

“Hình dáng này....” Sakura cũng ngạc nhiên kèm theo một chút bàng hoàng.

Seichi không quay mặt lại, nói
“Tôi là con người một trăm phần trăm đấy. Đây chỉ là hình dáng khi chiến đấu của tôi”

Cậu chậm rãi bước lên phía trước, đối mặt với đám sâu.

Lilith, Argrat cùng đám tùy tùng như hiểu ý chủ nhân, liền lập tức di chuyển tới chổ đám người.

Seichi giơ tay phải lên cao, âm trầm nói

“Buộc ta phải sử dụng trạng thái này, vậy các ngươi cũng nên trả giá đi”

Một vòng tròn trận pháp khổng lồ, bao quanh lấy khu hồ bơi.

“Lửa địa ngục!” Seichi hét lớn.

Vòng tròn trận pháp sáng rực lên.

Cuồn cuộn từ bên trong phóng thích ra một luồng lửa khổng lồ.

Ngọn lửa khổng lồ ấy cuộn xoáy, xoay tròn dữ dội như một cơn lốc, thổi tung cả trần kính của hồ bơi.

Phừng....phừng....

Xèo....xèo....

Chỉ trong giây lát, ngọn lửa quét sạch hết tất cả mọi thứ.

Tất cả, những con sâu nhớp nhuốt, những con gấu, tên hề, ma nữ, ngay cả con ác linh cũng bị thổi bay, tan vào hư vô.

Seichi đứng đó, trước mặt là một bãi chiến trường, hỗn độn, cháy đen.

“.....” Lee MinYing.

Sakura cùng thanh tra Kankuro khóe miệng co giật liên hồi.

Một đòn quét sạch tất cả.

Cậu nói cậu là con người sao?

Có con người nào làm được như thế chứ?

“Cậu chủ, ác linh đã bị tiêu diệt?” Lee Mi Ying tiến lên chổ Seichi hỏi.

“Vẫn chưa” Seichi âm trầm trả lời.

“Chưa?? Chẳng phải cậu vừa mới thổi bay nó hay sao?” thanh tra Kankuro ngạc nhiên hỏi.

“Tôi chỉ là đuổi nó đi mà thôi. Nó sẽ còn trở lại”

“Vậy làm sao mới có thể tiêu diệt nó hoàn toàn?”

“Phải tìm ra thứ chứa đựng nguồn gốc sức mạnh của nó, phá hủy thứ đó thì mới tiêu diệt được ác linh” Seichi giải thích.

“Thứ đó...chẳng lẽ là....?” Sakura suy nghĩ.

“Ừm” Seichi gật đầu “Chính là con gấu bông lúc đầu ở trong tủ trong phòng thay đồ tầng 1”

“Nhưng nó...đã biến mất...”

“Thì bởi vậy nên mới phải đi tìm”

“Vậy chúng ta sẽ qua dãy nhà của khu thể thao...” Lee MinYing nói.

“Không, chổ đó không có gì cả” Seichi lắc đầu.

“Vậy chẳng lẽ là ở khu hồ bơi này sao?”

“Cũng không”

Thanh tra Kankuro thắc mắc

“Cả chổ này chỉ có hai khu, mà cả hai khu đều không có? Vậy còn chổ nào để mà tìm nữa chứ”

“Vẫn còn một chổ”

Seichi chỉ ngón tay xuống sàn nhà

“Nó ở dưới này”

Cả bọn hiển hiện lên ngốc trệ.

Con ác linh ở phía dưới sàn nhà sao?

Seichi sau khi kích hoạt Chiến thần hủy diệt Icarus, kỹ năng Vùng đất của Hoàng đế cũng được đẩy lên mức tối đa.

Cậu có thể cảm nhận được ma lực do viên Ma hạch tỏa ra.

Và nó nằm phía dưới chổ đám người đang đứng.

“Cậu chủ, nói như vậy nghĩa là ác linh ở dưới cống ngầm sao?” Lee MinYing hỏi.

“Ừm. Chính xác là vậy. Muốn tiêu diệt được nó, chúng ta phải xuống dưới đó”

“Cống ngầm...” Sakura khẽ rùng mình.

Cô có thể tưởng tượng được dưới cống ngầm có những gì.

Tất cả những thứ dơ bẩn đều ở dưới đó.

“Nếu thế thì có đường để đi xuống đấy” thanh tra Kankuro nói.

“Vậy phiền ngài thanh tra dẫn đường” Seichi nói.

Thời gian duy trì trạng thái chiến thần cũng vừa hết.

“Lilith, ngươi trở về. Để Argrat ở lại là được” Seichi ra lệnh.

“Vâng” Lilith cúi đầu, sau đó biến mất.

“Argrat, đi theo bọn ta, đảm bảo an toàn cho mọi người”

“Vâng thưa chủ nhân”

“Đi thôi nào. Xuống gặp con ác linh này thôi”


Cả bọn đi theo thanh tra Kankuro tiến về dãy nhà khu thể thao, sau đó đi xuống tầng hầm.

“Đây, lối này”

Thanh tra Kankuro chỉ tay xuống dưới một nắp cống.

“Đây là lối duy nhất ở chổ này có thể xuống dưới”

Thanh tra Kankuro kéo nắp cống ra, rọi đèn pin xuống dưới.

Phía dưới tối tăm và lạnh lẽo.

“Chúng ta...xuống dưới đó thật sao?” Sakura khóe miệng hơi giật.

“Ừm” Seichi gật đầu, liền leo xuống.

Xoạch!...

Sakura là người cuối cùng đặt chân xuống cống ngầm.

Cô liền che miệng lại.

Một mùi hôi thối kinh khủng xộc tới.

“Chổ này khá rộng, có thể là đường ống thoát nước của thành phố” Lee MinYing rọi đèn pin khắp xung quanh, quan sát.

“Chính là nó”

thanh tra Kankuro nói

“Chính là đường ống thoát nước của thành phố”

Seichi rọi đèn về phía bên trái

“Đi thôi, hướng này”

Cả bọn liền theo sau cậu.

Argrat vác thanh Đại đao đi sau cùng.

Hệ thống cống ngầm của thành phố là một mạng lưới chằng chịt những đường ống.

Có thể nói nó như là một mê cung vậy.

Dưới này không hề có ánh sáng, nên không thể xác định được phương hướng.

Nếu như không có bản đồ chỉ dẫn, bị lạc ở dưới này là khá dễ.

Vụt...

Sakura chợt giật mình khựng lại.

Cô quay ngoắt về sau, rọi đèn quan sát.

Dường như cô cảm nhận được có một thứ gì đó phía sau, đang đi theo bọn họ.

“Có chuyện gì vậy?” Lee MinYing hỏi.

Sakura nheo mắt nhìn.

Chẳng có gì.

“Chắc là tôi nhầm. Đi thôi”

Đám người lại tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng linh cảm của Sakura là không hề sai.

Phía sau đám người, cách một đoạn khá xa, có một ánh mắt đỏ rực như màu máu đang dõi theo bọn họ.


Lần mò trong cống ngầm hơn mười phút, cả bọn đến một ngã ba.

“Bên này” Seichi nói, sau đó rẽ phải.

“Cậu nhóc, rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu vậy hả?” thanh tra Kankuro thắc mắc.

“Chúng ta nãy giờ chỉ là đang đi lòng vòng” Sakura nhận xét.

“Sắp đến rồi” Seichi nói.

Cuối cùng, đích đến cũng xuất hiện.

Nhưng là....

“Là ngõ cụt...” thanh tra Kankuro gương mặt đặc sắc nhìn Seichi.

“Seichi kun, không phải là chúng ta đi lạc rồi đó chứ?” Sakura khóe miệng hơi giật hỏi.

“Không. Đúng đường rồi đấy. Nhìn đi”

Seichi chỉ tay vào bức tường trước mặt.

“Nó ở trong này”

“.....?” đám người.

“Ý cậu chủ là...ác linh ở phía bên kia bức tường sao?” Lee MinYing hỏi.

Seichi gật đầu.

“Đúng vậy”

“Có thật không đấy?” thanh tra Kankuro nghi ngờ.

Xoạch!

“Ngươi dám nghi ngờ chủ nhân của ta?”

Argrat đặt thanh Đại đao lên cổ thanh tra Kankuro, giọng lạnh lẽo nói.

“Không...ta...không có...ý đó...” thanh tra Kankuro khóe miệng giật giật.

“Không sao”

Seichi nói

“Argrat, phá bức tường cho ta”

“Vâng” Argrat chậm rãi đi đến trước bức tường.

Đám người lui lại hai, ba mét phía sau.

Argrat giơ cao thanh đao lên, định chém mạnh vào bức tường, thì đột nhiên từ phía sau, một thứ gì đó rất nhanh bay đến chổ cô.

Keng!

Cảm nhận được nguy hiểm, Argrat liền rất nhanh quay người, Đại đao che thân thể đón đỡ.

Một thứ như một gai nhọn to bằng khúc gỗ bay đến, đẩy lùi Argrat sát bức tường.

Bốn người Seichi kinh ngạc, liền quay ra sau rọi đèn, nheo mắt nhìn.

Hoàn toàn không có gì.

Vậy cái gì đã tấn công Argrat?

“Cẩn thận” Seichi hét lớn, liền lấy ra Excalibur.

Keng!


Keng!

Cậu gạt đi hai mũi gai nhọn lao vun vút về phía Lee MinYing và thanh tra Kankuro.

Đám người liền lui lại chổ bức tường, thủ thế.

“Là thứ gì tấn công chúng ta?” Lee MinYing hỏi.

“Tôi không biết. Tôi không cảm nhận được gì cả” Seichi đứng trước, che cho ba người, nói.

“Chắc chắn là cái thứ tôi cảm nhận được khi nãy” Sakura nhăn mặt.

Viu...Viu...

Thêm hai, ba gai nhọn bay đến chổ đám người.

Keng!

Keng!

Argrat gạt đi.

“Chủ nhân, ta cũng không hề cảm nhận được thứ gì đang tấn công chúng ta cả” cô nói.

Seichi thi triển Vùng đất của Hoàng đế, phạm vi là 50m xung quanh đám người, không hề cảm nhận được một chút gì.

Ngay cả đến Argrat, nữ quỷ vương, cũng không cảm nhận được.

Tình huống này là sao?

Phía sau là bức tường, phía trước là kẻ địch không thể xác định, không có chổ ẩn nấp, không có đường lui.

Seichi ánh mắt ngưng trọng “Rõ ràng là đang muốn ngăn chúng ta tiếp cận ác linh đây mà...”

“Tiếp theo thế nào đây?” Sakura hỏi.

“Cậu còn có thể thi triển thuật phòng thủ được không?” Seichi hỏi.

“Cố lắm cũng chỉ duy trì được hơn hai phút” Sakura nói.

“Vậy là đủ rồi”

Seichi gật đầu

“Nhờ cậu bảo vệ hai người kia. Argrat, theo ta”

Dứt lời, Seichi cùng Argrat lao về phía trước.

Keng!

Keng!

Những mũi gai cứ thế từ trong bóng tối vun vút lao đến chổ đám người.

Seichi cùng Argrat dễ dàng gạt đi chúng.

“Kia!”

Seichi chỉ tay lên phía trên, cách chổ cậu hơn mười mét.

Có một thứ gì đó rất mờ đang treo trên trần của cống ngầm.

“Argrat, lên” Seichi ra lệnh

“Vâng”

Argrat nắm chặt thanh đao, lao nhanh về chổ Seichi vừa chỉ.

Rầm!

Cô chém mạnh lên phía trên trần, gây ra một vết cắt khá lớn, đất đá rơi xuống lộp độp.

“Chủ nhân, không thấy nó” Argrat quay lại nói.

Keng!

Seichi định mở miệng nói thì một mũi gai bay đến chổ cậu.

“Phiền phức thật, nó biến mất rồi” Seichi âm trầm nói.

Viu...viu...

Lại thêm mấy mũi gai lao đến, nhưng là nhắm đến chổ Sakura.

“Kết!” Sakura hô lớn, triển khai khối lập phương bảo vệ cả ba người.

Bang!

Bang!

Những mũi gai bay đến chạm vào lớp phòng thủ khiến nó rung dữ dội.

“Không chỉ một con...”

Sakura nhăn mặt nói

“Seichi kun, nhanh lên, tôi không chịu được lâu đâu”

“Argrat, bảo vệ ta” Seichi ra lệnh.

Argrat liền lui về chổ Seichi.

‘Hệ thống, có cách nào đánh với một đối thủ tàng hình không?’ Seichi hỏi hệ thống.

“Có” hệ thống đáp.

‘Là cách gì?’

“Quay Gacha, chủ nhân sẽ có thể nhận được thứ cần thiết để giải quyết tình huống này” hệ thống gợi ý.

‘Mi lăn đi cho ta’ Seichi trong lòng gào thét lên.

‘Suy nghĩ đi Seichi, kẻ địch tàng hình thì phải làm sao?’ Seichi tự hỏi bản thân.

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Seichi.

“Argrat, quay lại thôi. Ta đã có cách” Seichi nói.

Argrat gật đầu, cùng Seichi nhảy lui lại về phía ba người kia.

Keng!

Keng!

Seichi nhảy đến trước đám người, cách bức tường gần hai mét.

“Ba người lại đây” cậu kêu đám Sakura.

Cả ba người liền chạy đến.

“Seichi kun, cậu nghĩ ra cách gì rồi sao?” Sakura hỏi.

“Không có” Seichi thản nhiên trả lời.

“.....” ba người.

“Argrat, nhanh phá bức tường kia cho ta”

Cậu hét lớn.

Argrat liền lao đến.

Keng!

Keng!

Seichi chặn phía trước, gạt đi đám gai hướng về Argrat.

‘Bọn chúng đúng là muốn ngăn cản chúng ta tiếp cận ác linh...’ cậu nghĩ thầm.

Rầm! Rầm!

Ầm...ầm...

Argrat chém mạnh mấy nhát vào bức tường.

Chỉ trong giây lát, bức tường thủng một lỗ lớn.

Ào... ào...

Một luồng khí lạnh lẽo thoát ra từ phía bên trong, khiến cả đám rùng mình.

“Chủ nhân, có một căn phòng bên kia bức tường” Argrat nói.

“Đi, qua bên đó” Seichi ra hiệu cho đám người.

Cả bọn liền nhanh nhất di chuyển qua bên kia bức tường.

Những đợt tấn công cũng dừng lại hẳn.

“Dừng lại rồi” thanh tra Kankuro quan sát bên ngoài nói.

Phù....

Seichi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Vậy là tôi đoán đúng”

“Đoán? Là sao?” Sakura ngốc trệ hỏi.

“Cậu thử nhớ lại câu nói đầu tiên mà ác linh nói xem” Seichi gợi ý.

Sakura tay nâng cằm suy nghĩ.

“Tìm...ta...đi...phải không?” Lee MinYing chen vào.

“Đúng là ác linh đã nói vậy, thế thì sao?” Sakura vẫn chưa hiểu.

“Cậu vẫn chưa hiểu à?”

Seichi giải thích

“Con ác linh này lúc trước chỉ là một cô bé, nó chỉ muốn chơi một trò chơi với chúng ta mà thôi”

“Chơi trò chơi?” Sakura gương mặt hiện lên đặc sắc.

“Vậy cái trò mà cậu muốn nói là...?” thanh tra Kankuro hỏi.

“Là trò trốn tìm” Seichi giơ ngón tay lên nói.

“Trốn tìm...?” thanh tra Kankuro cùng Sakura ngốc trệ.

“Hiểu rồi”

Lee MinYing tay nâng cằm nói

“Ác linh sẽ là người trốn, và chúng ta là những kẻ đi tìm. Bọn quái vật và hồn ma kia có nhiệm vụ ngăn cản những kẻ tìm kiếm và giết họ”

“Chính xác. Nếu như chúng ta tìm thấy ác linh, trò chơi sẽ kết thúc, bọn chúng cũng sẽ tự động biến mất” Seichi nói.

“Ra vậy” thanh tra Kankuro gật gù.

“Nhưng nếu cậu đoán sai thì sao?” Sakura nhíu mày hỏi

“Thì....”

Seichi gãi gãi đầu

“Tớ vẫn chưa nghĩ tới...ahahaha...” Seichi cười nói.

“.....” ba người.

“Chủ nhân, kia chắc là nguồn gốc sức mạnh của ác linh?” Argrat chen ngang vào cuộc trò chuyện.

Bốn người liền quay lại phía sau, rọi đèn vào chổ Argrat chỉ.

“Là con gấu bông kia” thanh tra Kankuro sửng sốt nói.

“Tìm thấy rồi” Seichi cười nói.

Con gấu bông cũ kỹ được đặt trên một chiếc bàn sát tường.

Bốn người rọi đèn quan sát xung quanh.

“Nơi này giống như là...một hầm trú vậy”
thanh tra Kankuro nhận xét

“Nhưng đã rất lâu rồi, chắc là từ thế chiến lần một”

Căn phòng như quan sát của đám người giống như một hầm trú bom từ thế chiến thứ nhất.

Xung quanh rãi rác khá nhiều vật dụng từ thời ấy, đó là tại sao thanh tra Kankuro lại nhận xét như thế.

“Hình như đúng là như vậy” Seichi và Lee MinYing đồng ý.

“Seichi kun, cậu xem” Sakura kêu lớn, rọi đèn vào góc phòng.

Cả đám đi đến chổ cô.

Nằm ở góc phòng là một bộ xương đã rất cũ của một đứa trẻ.

Xung quanh bộ xương là mấy món đồ chơi đã hỏng.

“Là cô bé ác linh” Seichi nhận định.

“Những thứ này...”

Lee MinYing nhìn vào mấy món đồ chơi kia

“Là những thứ đã tấn công chúng ta...”

“.....” Seichi, Sakura.

“Có thể chính là tưởng tượng của cô bé, đã làm chúng xuất hiện” thanh tra Kankuro nói.

“Cô bé có thể đã rất... sợ hãi và cô đơn khi bị... bỏ lại ở dưới này...một mình...” Lee MinYing âm trầm nói.

Seichi đưa cho Argrat một cái túi ra lệnh

“Gom hết những thứ này vào, kể cả bộ xương kia”

“Vâng” Argrat gật đầu.

“Cậu định làm gì với những thứ này?” thanh tra Kankuro ngốc trệ hỏi.

“Tìm một chổ để án táng cô bé” Seichi âm trầm nói.

“.....” Sakura, Kankuro, Lee MinYing.

“Để tôi giúp cô”

Sakura cúi xuống, nhặt từng mảnh đồ chơi.

Seichi sau đó cầm Excalibur đi đến chổ con gấu bông

“Mọi chuyện cũng nên kết thúc ở đây thôi”

Rẹt...


Bình luận

Truyện đang đọc