KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 83: Người được chọn.

Tokyo, Nhật Bản.

(Đây là một thế giới tưởng tượng, nên sẽ có nhiều khác biệt so với Nhật Bản ngoài đời thực. Đọc giả xin hãy chú ý)

Xoẹt...

Một cột sáng chợt xuất hiện sau đó lập tức vụt tắt tại một khu trọ tồi tàn.

Trong căn phòng củ kĩ, Minh Anh dáo dác nhìn xung quanh, mọi thứ đều lạ lẫm với nàng.

“Đây...đây là...” Minh Anh hỏi.

“Là chổ trước đây ta sống...” Vương Nhất Tự đầu rĩ nói.

Căn phòng củ kỷ, đơn sơ.

Hầu như không có nhiều vật dụng.

Chỉ có mỗi một cái tủ quần áo, một tấm nệm và một cái chăn, cùng vài thứ lặt vặt khác.

“Ngươi...ngươi là....?” Minh Anh nhìn chàng trai trước mặt ngạc nhiên hỏi.

“Là ta...Vương Nhất Tự, phu quân của nàng đây"

“Sao...sao lại...”

“Đây là hình dáng thật của ta... một tên nhóc mười bảy tuổi" Vương Nhất Tự giọng nói thất vọng.

“....” Minh Anh.

Nếu tính theo tuổi thật thì Minh Anh hiện tại mươi chín tuổi, và nàng sau khi dịch chuyển vẫn giữ nguyên hình dáng ở thế giới củ.

Minh Anh tay che miệng, mỉm cười.

“Gặp qua phu quân"

“Nàng đừng trêu chọc ta nữa... chúng ta liền đi tìm mảnh ký ức kia thôi”

“Vâng" Minh Anh gật đầu.

“Khoan đã" hệ thống ngăn lại.

“Có chuyện gì?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Hai người không thể đi ra ngoài như thế này được.

Phu nhân hiểu biết về thế giới này là không có, rất dễ vướng vào phiền toái.

Hai người bây giờ chỉ là người bình thường, nếu như gặp rắc rối sẽ không thể tự giải quyết được.

Hơn nữa, đây là Nhật Bản, hai người cũng không thể ăn mặc và xưng hô như thế được, sẽ rất gây chú ý” hệ thống giải thích.

Nếu hệ thống không nhắc nhở Vương Nhất Tự phút chốc quên mất.

“Đúng là vậy. Nhưng mà nếu giờ giải thích về thế giới này cho nàng sẽ tốn rất nhiều thời gian...”

“Chủ nhân không cần lo. Chỉ cần chủ nhân chạm ngón tay vào trán phu nhân, ta sẽ truyền tải trực tiếp tất cả dữ liệu về thế giới này cho phu nhân, sẽ chỉ mất vài phút thôi"

Vương Nhất Tự liền làm theo.

Ngón tay vừa chạm vào trán Minh Anh, một vòng sáng hiện ra trên đầu nàng.

Minh Anh bất động trong phút chốc.

Khoảng năm phút sau, Minh Anh chợt bừng tỉnh, gương mặt ngây ngô.

“Đây...đây là thế giới của chàng sao?”

Vương Nhất Tự gật đầu.

“Từ giờ chúng ta cũng nên đổi cách xưng hô đi. Ta ở thế giới này tên là Seichi Yamato"

“Ừm... Seichi-kun... nhỉ?” Minh Anh ngập ngừng.

“Đúng rồi"

Seichi gật đầu

“Nàng cũng nên chọn cho mình một cái tên”

Minh Anh ngón tay chống cằm suy nghĩ

“Yuri Yamato...chàng thấy thế nào?”

“Tên đấy được đấy" Seichi mỉm cười.

“Đây là trang phục của thế giới này. Phu nhân, người hãy thay đổi”

Hệ thống nói, liền một vòng sáng xuất hiện dưới chân, một vài bộ đồ liền xuất hiện.

“Vậy ta ra ngoài đợi" Seichi nói.


Đứng bên ngoài hành lang, Seichi quan sát cảnh vật xung quanh.

Rất rất lâu rồi, không thể biết là đã qua bao nhiêu lâu, hắn mới có thể nhìn thấy quan cảnh này.

“Thật là lâu rồi mới quay lại chổ này...”

“Hiện tại là hai ngày trước khi vụ tai nạn đó xảy ra. Chủ nhân có thể thay đổi lại quá khứ của mình"

“Nên không...?” Seichi trầm ngâm.

“Bắt buộc. Nếu không thì chủ nhân sẽ chết và cơ hội cứu Liễu phu nhân cũng sẽ không còn" hệ thống giải thích.

“Ta hiểu rồi"

“Vẫn còn một chuyện"

“Nói đi"

“Vì chủ nhân đã dịch chuyển qua thế giới khác, nên hệ thống cũng sẽ khởi động lại để phù hợp với thế giới này"

“Vậy à? Mở bảng hệ thống ta xem xem"

“Bảng trạng thái:
- Tên: Seichi Yamato.
- Nghề nghiệp: học sinh trung hoc.
- Danh hiệu: chưa có.
- Sức mạnh: 40
- Trí lực: 37
- Nhanh nhẹn: 35

- Thể lực: 33
- Kỹ năng: chưa mở.”

Seichi nhíu mày.

“Đây là cái quái gì trạng thái đây?”

“Là bảng trạng thái của một người bình thường. Chủ nhân còn đòi hỏi gì nữa?” hệ thống nói.

Seichi khóe miệng co giật.

Hắn quên mất bản thân bây giờ không khác gì một người bình thường.

Toàn bộ tu vi cảnh giới đều không còn.

“Mấy cái chỉ số kia liệu có thể gia tăng?”

“Có thể. Chỉ cần chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, có thể nâng cấp chỉ số, mở ra kỹ năng"

“Vậy còn không mau thông báo nhiệm vụ đi"

“Rất tiếc, hiện tại chưa có nhiệm vụ được cập nhật” hệ thống lắc đầu.

“....” Seichi.

“Được rồi. Bỏ qua cái vấn đề đó đi. Ta phải đến đâu thì mới tìm được mảnh ký ức kia?”

“.....” hệ thống.

.....

“Ngươi đang đùa ta đấy à?” Seichi gào thét.

“Thật sự thì trong dữ liệu của ta có nói về mảnh ký ức kia và chổ để tìm nó. Nhưng mà...”

“Nhưng mà gì?”

“Trong dữ liệu lưu lại có đề cập rằng, mảnh ký ức đang ở một ngồi đền gần trường trung học Takamida, được một vị thần canh giữ.

Muốn lấy được nó, phải hoàn thành thử thách do vị thần ấy đặt ra" hệ thống giải thích.

“Thần linh? Ở thế giới này ư?”

“Đúng vậy. Dữ liệu của ta không bao giờ sai”

“Mà khoan, trường trung học Takamida chẳng phải là ngôi trường mà ta sẽ nhập học hay sao?”

“Chính xác là vậy"

“Hình như ngôi đền gần trường là...” gương mặt Seichi liền trở nên đặc sắc.

“Là đền tình duyên" hệ thống nói.

“.....” Seichi.


“Seichi kun...anh thấy thế nào?”

Yuri bước ra gọi Seichi.

Gương mặt nàng đỏ ửng lên.

“Thần...thần tiên tỷ tỷ...À Không... đẹp đẹp lắm...”

Seichi ngất ngây khi nhìn thấy Yuri mặc trên người quần áo của thế giới hiện đại.

“Em cảm thấy bộ đồ này hơi ngắn thì phải...” Yuri ngượng ngùng.

Nàng trước giờ đều quen thuộc với y phục cổ trang, ăn mặc như thế này nàng có chút không quen.

Nàng hiện tại đang mặc một áo sơ mi ngắn tay, khoác ngoài áo khoác jean, quần soóc, và đi một đôi bốt cao.

“Không...không...rất hợp với em...” Seichi liền trở nên vội vã.

“Thế giờ chúng ta đi đâu?” Yuri hỏi.

“Đền tình duyên Takamida”


Seichi cùng Yuri rảo bước trên đường phố, hướng về ngôi đền.

Đường phố Tokyo buổi tối cũng thật là nhộn nhịp, kẻ qua người lại.

Yuri vừa đi vừa nhìn xung quanh, ánh mắt sáng rực.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy những thứ lạ lẫm kia, trong lòng không khỏi phấn khích.

Tuy kiến thức về thế giới này nàng đã hiểu rõ, nhưng vẫn không khỏi trầm trồ.

“Thật là có nhiều khác lạ nhỉ?” Seichi nói.

“Vâng. Tất cả mọi thứ đều mới mẻ với em” Yuri khoác tay Seichi nói.

“Nếu có nhiều thời gian, anh sẽ dẫn em đi tham quan khắp nơi...nhưng hiện giờ...”

“Em hiểu mà....hiện giờ việc cứu Liễu muội quan trọng hơn tất cả. Khi nào anh rảnh rỗi hãy dẫn em đi”

“Ừm...anh hứa” Seichi ôn nhu nói.


“Yo, Seichi kun”

Một tiếng gọi với từ phía sau.

Seichi cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc

‘Không lẽ là...’

Seichi cùng Yuri quay lại.

Một thanh niên trạc tuổi Seichi, đang xách theo một túi đồ ăn đi tới.

“Akami kun, là cậu à?” Seichi hỏi.

Akami Hanato, là người bạn từ lúc nhỏ và là người bạn duy nhất của Seichi.

“Không là tớ thì là ai?” Akami trả lời.

Sau đó liếc nhìn Yuri

“Đây là ai thế?”

“Đây là...”

“Mình là Yuri Yamato, bạn gái của Seichi kun” Yuri nhanh nhảu nói.

“Cái gì?????”

Akami hét lớn, kém chút té ngã.

"Bạn...bạn...gái của Seichi kun?”

Seichi gật đầu

“Đúng vậy, Yuri là bạn gái tớ, có ý kiến gì không?”

Akami quan sát hai người từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên.

Ánh mắt hiện lên kinh ngạc.

“Thật?”

“Thật”

“Từ khi nào mà tên như cậu lại có một người bạn gái xinh như thế này hả? Lại còn giấu không cho tớ biết nữa chứ”

“À thì...”

Bỏ qua sự ngập ngừng của Seichi, Akami liền bắt chuyện với Yuri.

“Chào Yuri san. Tớ là Akami, bạn thân của tên này”

“Rất vui được gặp cậu, Akami kun” Yuri mỉm cười đáp lại.

Akami thất thần, liền kéo Seichi lại, to nhỏ.

“Này, có thật là nhỏ đó...?”

“Là thật”

“Nhưng mà làm sao một cô gái như thế lại đi thích một đứa như cậu được?”

“Ý gì đây?”

“Một tên nhát gan, yếu đuối, nhỏ con, lại học dốt như cậu...làm sao?”

“Này này...tớ bây giờ đã khác rồi...” Seichi khóe miệng hơi giật.

“Khác? Đừng chọc cười tớ chứ”

“Hai người đang nói gì đấy?” Yuri chen vào.

“À...không...không có gì...ahahaha...” Akami gãi đầu.

“Em đừng bận tâm tới hắn làm gì. Kệ hắn” Seichi thản nhiên nói.

“....” Akami.

Như chợt nhớ ra điều gì đó.

Akami liền đưa túi đồ cho Seichi.

“Tớ đang định tới chổ cậu để đưa cậu mấy thứ này đây”

“Đây là gì?” Seichi hỏi.

“Là đồ ăn chứ gì. Lúc nãy tớ có ghé qua cửa hàng tiện lợi mua vài thứ cho cậu đấy”

Seichi cầm lấy túi đồ, âm trầm.

“Cảm ơn cậu”

“Haha...tên ngốc này, gì mà phải cảm ơn cơ chứ. Là anh em, mấy cái này chẳng là gì đâu” Akami cười nói.

“À mà, mẹ tớ có nói là thứ bảy tuần sau kêu cậu qua nhà tớ đấy” Akami tiếp.

“Ok. Tớ sẽ đến”

“Ừm. Mà hai cậu đang định đi đâu đấy”

“Bọn tớ đang định đến Đền Takamida” Seichi trả lời.

“Đền Takamida? Giờ này còn đến đó làm gì?”

“Bọn tớ có việc ở đó”

Akami tay chống cằm suy nghĩ vài giây.

“À vậy thôi. Tớ không làm phiền hai cậu nữa. Tớ về đây”

Akami cười cười, sau đó vẫy tay quay đi.

“Seichi kun, bạn của anh thật là tốt nhỉ?”

“Ừm...tên đó là bạn duy nhất của anh. Tụi anh đã là bạn từ lúc nhỏ, có thể nói thân thiết như là anh em vậy” Seichi ôn nhu nói.

Hai người tiếp tục đi.


Khoảng hơn mười phút sau, hai người cũng đến được đền Takamida.

Trước mắt hai người là một cổng Torri đỏ uy nghiêm.

“Chúng ta vào thôi”

“Vâng”

Seichi cùng Yuri bước từng bước leo lên bậc thang bằng đá.

Chạy dọc hai bên bậc thang là hàng cây um tùm.

Chốc sau, ngôi Đền cuối cùng cũng hiện ra trước mặt.

Seichi, Yuri bước tới.

Đền Takamida là đền tình duyên, là nơi các cặp đôi hoặc những người cô đơn đến đây để cầu nguyện.

Phía trước đền là hai hàng đèn bằng đá, mỗi bên bốn cây.

Bên phải là một cây cổ thụ lớn, treo chi chít những tờ giấy ước nguyện.

Bên trong đền là một bệ thờ được bày biện một vài đồ thờ cúng, trung tâm bệ là một bức tượng không rõ hình dạng.


“Không khí ở đây dường như trong lành hơn” Yuri cảm thán.

“Dù sao đây cũng là nơi thờ cúng mà. Đương nhiên bầu không khí cũng sẽ khác với đường phố phía dưới kia”

“Ở đây không có ai trông coi hay sao?”

“Thường thì một Đền thờ sẽ được một Tu sĩ trông coi, nhưng giờ này, có lẽ người đó đã về”

Hai người còn đang nói chuyện thì một giọng nói âm trầm vang lên.

“Cuối cùng ngươi cũng tới”

Seichi và Yuri khẽ giật mình.

“Đứng đực ra đấy làm gì? Vào đây” giọng nói lạ vẫy gọi hai người.

Seichi cùng Yuri cẩn trọng tiến gần đến ngôi đền.

Một ánh sáng chợt lóe lên.

Hai người tay che mắt lại.

“Ông là...?” Seichi hỏi.

Một ông lão đầu tóc bạc phơ, râu bạc dài tới bụng, y phục cũng trắng toát xuất hiện trước mặt hai người.

“Ta là thần linh của ngôi Đền này, ngươi có thể gọi ta là Nguyệt lão” Nguyệt lão ôn tồn nói.

“Thật?” Seichi nghiêng đầu hỏi.

Hắn vẫn không tin là ở thế giới này có thần linh.

Nếu như có thần linh, thì sao trước đây những lời cầu nguyện của hắn lại không được đáp ứng kia chứ?

“.....” Nguyệt lão.

“Nếu ông là thần linh, vậy chứng minh đi” Seichi nói.

“Tên ngốc này, còn dám bảo ta chứng minh ư? Chứng cái rắm chứ minh”

Seichi cùng Yuri khóe miệng hơi giật.

“E hèm...” Nguyệt lão gằn giọng.

“Không va vẫn nữa, ta ở đây đợi ngươi đã rất lâu rồi, Seichi Yamato”

“Lão biết tôi sao?”

“Biết rất rõ”

“Vậy Nguyệt lão có biết mục đích hôm nay tôi đến đây chứ?”

Nguyệt lão xòe bàn tay ra, một viên Tử thạch xuất hiện lơ lửng trong lòng bàn tay

“Ngươi đến để lấy thứ này, đúng không?”

Seichi nhíu mày.

‘Đây là mảnh ký ức đó, đúng không?’

“Chính là nó” hệ thống đáp.

“Đúng vậy. Xin Nguyệt lão hãy ban cho ta viên đá đó” Seichi chắp tay, đầu cuối xuống.

"Này, cầm lấy"

Nguyệt lão đưa viên Tử thạch cho Seichi.

Seichi cầm trong tay, nhưng Tử thạch liền biến mất.

"Như này là sao?" Seichi nhíu mày.

“Haha...trẻ con đúng là suy nghĩ đơn giản thật” Nguyệt lão cười nói.

“Ý lão là sao?” Seichi nhíu mày hỏi.

“Ngươi muốn có viên Tử thạch này cũng không phải là không được. Nhưng có hai điều kiện”

“Hai điều kiện gì? Xin Nguyệt lão cứ nói ra”

“Thứ nhất, ngươi phải hoàn thành một vài nhiệm vụ mà ta đưa ra. Thứ hai, hoàn tất sứ mệnh của ngươi ở thế giới này” Nguyệt lão chậm rãi nói.

“Lão có thể nói rõ hơn được không?” Seichi nói.

Nguyệt lão nhìn sang Yuri.

“Cô gái kia... không thuộc về thế giới này, đúng không?”

Yuri và Seichi khẽ giật mình.

“Đúng...đúng là vậy”

Yuri cúi đầu nói.

“Tôi đến từ một thế giới khác”

“Và hai ngươi muốn viên Tử thạch này để cứu một người? Ta nói đúng chứ?”

Seichi và Yuri gật đầu.

Tử thạch lại lần nữa lơ lửng trên tay Nguyệt lão.

“Thế giới này, trước đây tồn tại rất nhiều vị thần, nhưng dần dần tất cả họ đều biến mất.

Nếu như thần linh không còn tồn tại, thế giới này cũng sẽ sụp đổ theo.

Cái ác xuất hiện ngày càng nhiều, làm hại vô số sinh linh, vì thế, cần phải có một người đảm nhận trách nhiệm tiêu diệt cái ác”

Nguyệt lão ngưng lại một chút, sau đó nhìn Seichi.

“Và người đó chính là ngươi”

“Tôi sao?” Seichi gương mặt ngốc trệ.

“Đúng. Chính là ngươi. Ngươi là người được thần linh lựa chọn”

“Vớ vẫn.

Nếu như tôi được thần linh lựa chọn, thì sao tất cả những lời cầu nguyện của tôi đều không nhận được bất cứ hồi đáp nào từ thần linh?

Nếu như là người được chọn, tại sao tôi lại phải chịu nhiều bất hạnh như thế hả?” Seichi nóng mặt.

“Seichi kun...” Yuri khẽ nắm tay
Seichi, nhỏ giọng.

Phù....phù...

Seichi trấn tỉnh lại, thở ra nặng nhọc.

“Đấy là sơ xót của chúng ta, khi bọn ta nhận ra thì mọi thứ đã vượt quá mức kiểm soát...” Nguyệt lão âm trầm.

“Nhưng cũng không thể phũ nhận rằng ngươi chính là người được chọn”

“Được rồi. Bỏ qua vấn đề đó đi. Vậy nhiệm vụ tôi phải làm để có được viên đá là gì?”

“Cái này...e là bây giờ ngươi không thể nào thực hiện được” Nguyệt lão âm trầm.


Bình luận

Truyện đang đọc