KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 39: Viêm Ân Đế

Vương Nhất Tự ung dung đi vào đường hầm ở giữa.

Đi được một đoạn vẫn là gặp được một cánh cổng.

Đẩy cổng bước vào, hiện ra trước mắt Vương Nhất Tự là một căn phòng rộng lớn.

Chính giữa căn phòng là một sàn đấu lát đá, bốn phía sàn đấu là dãy hào sâu không nhìn thấy đáy.

Một nữ nhân đang ngồi lơ lửng giữa không trung, bên trên sàn đấu.

Nữ nhân nhìn thấy Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày.

“Yooo...!”

Vương Nhất Tự vẫy vẫy tay về phía nữ nhân kia

“Có thể cho bản tọa hỏi đường một chút a?”

“Người hẳn là Vương chưởng môn, chưởng môn Thương Sơn phái?” nữ nhân ôn tồn nói.

“Cô nương biết bản tọa” Vương Nhất Tự ngốc trệ.

Nữ nhân mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ

“Biết rất rõ. Bản cung nên gọi người là Vương chưởng môn hay là Triệu Thường Côn đây?”

Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày

“Nữ nhân kia còn biết cả tên của ta kiếp trước ư?”

“Vương chưởng môn là được” Vương Nhất Tự nói.

“Vương chưởng môn đến đây hẳn là để cứu tên đệ tử bị bắt đến đây?”

“Đúng là vậy”

Bất chợt một con Thanh xà khổng lồ từ dưới hào sâu trồi lên, bò ra giữa sân, đầu ngẩng cao, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất Tự.

Nữ nhân kia cũng từ từ đáp xuống, đứng trên đầu Thanh xà.

“Vương chưởng môn có muốn một lời khuyên từ bản cung?” nữ nhân vẫn rất nhỏ nhẹ.

“Bản tọa đang lắng nghe”

“Vương chưởng môn. Bản cung khuyên người mau chóng dẫn ba tên đệ tử kia rời khỏi đây. Nếu không....”

Vương Nhất Tự âm trầm “Nếu không thì sao?”

“Bọn hắn có thể sẽ phải bỏ mạng ở nơi này” Nữ nhân kia thản nhiên nói.

“Bản tọa tin tưởng ba tên đệ tử này. Không cần ngươi phải lo lắng”

Nữ nhân đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài đen óng ánh của mình

“Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Trương Tấn là tên bọn hắn đúng không? À, con một nhân vật nữa nhỉ?”

Vương Nhất Tự trở nên khó hiểu.

Nữ nhân kia làm sao lại biết cả tên của ba đệ tử mà hắn dẫn theo?

“Trương Tấn cùng Lục Thiên Cầm thì vẫn bình yên, nhưng còn Âu Dương Kiệt...” nữ nhân lắc đầu “...hắn hình như chỉ còn sót lại một hơi thở a”

Vương Nhất Tự nhăn mặt, bộc phát ra sát khí.

Nữ nhân khẽ giật mình.

“Vương chưởng môn xin thu hồi lại sát khí. Nó làm bản cung cảm thấy sợ a. Bản cung ở đây không phải là muốn đối đầu với người”

Vương Nhất Tự thu hồi sát khí, gằn giọng

“Nói! Ngươi là ai? Làm sao lại biết rõ bản tọa cùng đám đệ tử?”

“Bản cung là Hoa Vi Nghi, chủ nhân của Cổ Thiên Hoa Cung này”

“Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung?”

Hoa Vi Nghi gật đầu

“Đã từng là như vậy. Bản cung đã ở đây rất lâu để chờ Vương chưởng môn đến”

“Chờ ta?” Vương Nhất Tự gương mặt ngốc trệ.

“Đúng vậy”

Thanh xà từ từ cúi đầu xuống, nằm rạp dưới sàn.

Hoa Vi Nghi bước xuống, cúi đầu hành lễ trước mặt Vương Nhất Tự

“Xin người hãy cứu lấy Cổ Thiên Hoa Cung, xin người hãy cứu lấy Nhân giới này...”

Vương Nhất Tự nhíu mày, vận khí tức, đem nàng đứng lên.

“Có thể cho bản tọa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra ở đây không?”

Hoa Vi Nghi phất tay, liền xuất hiện một cái ghế sau lưng Vương Nhất Tự.

“Vương chưởng môn. Mời ngồi”

Vương Nhất Tự liền ngồi xuống.

“Vương chưởng môn. Ta sẽ kể người nghe...chuyện của Cổ Thiên Hoa Cung”

Vương Nhất Tự chăm chú.

“Rất nhiều năm trước, nơi này không phải là một sa mạc khô cằn.

Ngược lại, nơi này đã từng là một chốn xanh tươi, sự sống tràn ngập, được gọi là Sa La thành.

Cổ Thiên Hoa Cung là một môn phái lớn mạnh nhất Sa La thành.

Cổ Thiên Hoa Cung tập trung tu luyện thiên về Trận pháp, được xem là môn phái Trận pháp mạnh nhất ở Đại lục này. Nhưng....”


Hoa Vi Nghi ngưng một chút, gương mặt hiện lên khổ sở

“... một tên đệ tử đời trước tên là Cao Vấn đã làm một chuyện không nên làm, khiến cho Cổ Thiên Hoa Cung và Sa La thành trở nên như ngày hôm nay...”

“Và đó là chuyện gì?” Vương Nhất Tự nhíu mày.

“Hắn vì mê đắm trong tu luyện Trận pháp, đã đánh mất bản thân...”

Hoa Vi Nghi nắm chặt tay, khổ sở nói

“...đã mở ra Cửa thông vào Ma giới...”

“Cửa thông vào Ma giới?” Vương Nhất Tự khẽ giật mình.

“Đúng vậy. Sau đó Ma giới tràn vào.

Cung chủ đời trước vì cứu đệ tử Cổ Thiên Hoa Cung đã hy sinh bản thân để phong ấn Cửa vào Ma giới.

Trước khi người phong ấn Cửa Ma giới đã truyền lại chức Cung chủ cho ta...”

“Cao Vấn kia đã nhập ma, đặt lên tất cả người của Cổ Thiên Hoa Cung một Yêu thuật.

Chúng ta không thể rời khỏi Cổ Thiên Hoa Cung, vĩnh viễn ở lại đây, phục vụ cho hắn”

Hoa Vi Nghi giơ tay lên. Nơi cổ tay nàng có một vòng màu đen hằn lên da.

“Đây là dấu hiệu của Yêu Thuật. Nếu bất kỳ ai dính phải Yêu thuật này, chỉ cần bước ra khỏi Cổ Thiên Hoa Cung một bước lập tức sẽ chết”

“Ngươi thân là Cung chủ, vì sao không chống lại hắn?” Vương Nhất Tự hỏi.


Hoa Vi Nghi cúi mặt

“Ta... ta không thể...hắn sở hửu một thanh kiếm rất mạnh, thanh kiếm ấy thuộc về Ma giới, sức lực của ta không thể chống lại nó...ta... ta chỉ là...”

“Là một Tiên tri”

Vương Nhất Tự chen ngang

“Bản tọa nói đúng chứ?”

Hoa Vi Nghi giật mình.

“Đúng...đúng vậy...”

“Vì thế nên ngươi mới biết bản tọa cùng những tên đệ tử?”

Hoa Vi Nghi gật đầu.

“Nói bản tọa nghe, tên đệ tử Thiên Tuyết của bản tọa liên quan gì đến chuyện này?”

“Là... Thiên Ma chi thể..”

Vương Nhất Tự nhíu mày

“Ngươi nói Thiên Tuyết sở hữu Thiên Ma chi thể?”

Hoa Vi Nghi gật đầu

“Phải. Năm đó Ma tổ xâm lăng Nhân giới, trước khi bị tiêu diệt đã để lại hạt mầm ở Nhân giới. Và Triệu Thiên Tuyết chính là người sở hữu Thiên Ma chi thể.

Cao Vấn, nếu như hắn cướp được Thiên Ma chi thể từ Triệu Thiên Tuyết, hắn có thể sẽ trở thành Ma tổ, mở ra Cửa Ma giới, một lần nữa xâm lăng Nhân giới”

“Vậy là tin tức lan truyền ở Yêu giới là chính xác” Vương Nhất Tự nghĩ.

“Hiện tại, Triệu Thiên Tuyết đang bị giam ở trung tâm của Cổ Thiên Hoa Cung. Cao Vấn đang cố gắng tách Thiên Ma chi thể ra khỏi Triệu Thiên Tuyết”

Vương Nhất Tự sắc mặt âm trầm.

“Dám động đến đệ tử của bản tọa? Cao Vấn, ngươi thật là chán sống!”

Sát khí bàng bạc tỏa ra từ người Vương Nhất Tự.

Hoa Vi Nghi một lần nữa quỳ xuống, giọng nói như van xin

“Ta biết rõ sức mạnh của người. Xin người hãy cứu lấy Cổ Thiên Hoa Cung, cứu lấy Nhân giới...

Xin người hãy cho ta mượn sức mạnh của người, một trong Thập Đại Đế, Viêm Ân Đế!”


Bình luận

Truyện đang đọc