Chương 58: Kiếm Võ Song Thánh.
Lục Hà Quang tông môn.
Khung cảnh ở Diễn võ tràng giống như là địa ngục vậy.
Xác chết ngổn ngang, máu tươi lênh láng.
Xác của Minh tông chủ cũng bị giẫm lún xuống nền đá trước Đại điện, phía trên tường cũng cùng một dòng chữ viết bằng máu.
“Đi thôi. Đến Kim Thiền Nguyệt Quang tông” Vương Nhất Tự nói với đám đệ tử.
Sơn môn Kim Thiền Nguyệt Quang tông tông môn.
“Ra đây là một cái Nhị lưu tông môn a. Cũng thật là hoành tráng a” Vương Nhất Tự đứng ngoài quan sát.
“Phu...quân...có Hộ tông đại trận...” Hoa Vi Nghi đi đến cạnh nói.
“Hộ tông đại trận?” Vương Nhất Tự nhíu mày.
“Giống như loại Hộ trận của tiểu Long Long?”
“Vâng... nhưng còn mạnh hơn...” Hoa Vi Nghi gật đầu.
“A Kiệt. Thử phá Hộ trận xem” Vương Nhất Tự ra lệnh cho Âu Dương Kiệt.
RPG vác lên vai, nòng súng hướng về Sơn môn Kim Thiền Nguyệt Quang tông, bóp cò.
Đùng! Ầm Ầm...
Màn chắn Hộ trận rung chuyển, sau đó tự cố định lại, Sơn môn không hề bị ảnh hưởng.
“Hộ trận đúng là khá mạnh a” Vương Nhất Tự nói.
Nghe thấy động lớn phía trước Sơn môn, Phương tông chủ, các trưởng lão cùng tất cả đệ tử lập tức tập trung ra Sơn môn.
“Kẻ đến là ai?”
Phương tông chủ âm trầm hỏi.
“Thất lưu môn phái, Thương Sơn phái” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
“Cớ làm sao lại đến Tông môn ta phá rối?”
“Quán trưởng lão của các ngươi, tại Tàng Viêm cốc, sát hại đệ tử của bản tọa, bản tọa hôm nay là đến đòi công đạo?”
“Quán trưởng lão hiện tại ở đâu?” Phương tông chủ gằn giọng.
“Đã bị bản tọa bóp chết rồi” Vương Nhất Tự bình thản nói.
Phương Củng Chi cả giận.
“Lá gan của ngươi cũng rất là to a. Giết trưởng lão của ta, còn dám mang đệ tử đến đây, đúng là hận mình sống quá lâu”
Phương tông chủ liền bàng bạc khí tức bộc lộ ra đè ép đám người Thương Sơn phái.
“Phá cho ta”
Mộc Phiến La cũng vận khí tức chống lại uy áp của Phương Củng Chi.
Phương Củng Chi lùi lại một bước, sắc mặt ngưng trọng.
“Võ... Thánh...? Một cái Thất lưu phái lại có Võ Thánh?” hắn âm thầm nghĩ.
Đám đệ tử Kim Thiền Nguyệt Quang tông cảm nhận được khí tức của Phiến La đang đè xuống, tay chân cũng run rẫy cả lên.
“Không cần phải sợ. Ả không thể nào phá được Hộ tông đại trận đâu” một tên trưởng lão nói lớn.
“Ngươi hẳn là chưởng môn Thương Sơn phái?” Phương tông chủ nhìn Phiến La hỏi.
“Sai rồi! Chàng mới là Chưởng môn. Ta là phu nhân chàng” Phiến La chỉ tay vào Vương Nhất Tự nói.
“Ngươi tên gì?” Phương Củng Chi hỏi.
“Mộc Phiến La”
“Mộc cô nương, Quán trưởng lão giết đệ tử ngươi, các ngươi cũng đã giết hắn, chuyện này có thể bỏ qua?” Phương tông chủ xuống giọng.
Hắn có thể cảm nhận được nữ nhân kia rõ ràng mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn không dám khinh suất.
“Bỏ qua? Nói bỏ là liền bỏ?” Phiến La gằn giọng.
Phương tông chủ khồng hề để ý gì đến Vương Nhất Tự, làm hắn rất không vui.
“Phiến La. Nàng không cần dài dòng với hắn. Phá nát cái Hộ trận đó đi”
“Vâng, phu quân”
Mộc Phiến La liền thi triển chưởng pháp
“Mị Vương Yêu Trảo”
Bành! Bành!
Bàn tay khổng lồ từ trên không đánh xuống, đánh vào Hộ trận, khiến cả Kim Thiền Nguyệt Quang tông rung chuyển dữ dội.
Nhưng là Hộ tông đại trận vẫn không thể bị phá.
Mộc Phiến La nhíu mày.
“Hộ tông Đại trận là do nhiều đời tông chủ nghiên cứu ra, há lại để các ngươi dễ dàng phá giải hay sao?” Phương Củng Chi tự hào nói.
“Thế à? Vậy để bản tọa xem xem, Hộ tông đại trận của các ngươi rốt cuộc là trâu đến mức nào”
Vương Nhất Tự âm trầm, từ không gian giới chỉ lôi ra một cây gậy.
Cây gậy thân vàng kim, hai đầu màu đỏ, toàn thân phát ra một luồng hào quang sáng chói.
Kia là vũ khí gì?
Sao lại có áp lực lớn như vậy?
Phương Củng Chi trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Vương Nhất Tự vận thân pháp nhảy lên cao, vung gậy lên hét lớn
“Đỡ của lão Tôn một gậy”
Cây gậy trên tay Vương Nhất Tự đột nhiên biến lớn ra, lớn ra, hiện thành một cây gậy khổng lồ đập xuống Hộ trận, kèm theo một uy áp không thể kinh người hơn.
Ực...
Đám người phía dưới nhìn lên, nuốt một ngụm nước bọt, lông trên người dựng đứng cả lên.
Bành! Ầm....Ầmmm.......
Cây gậy đập mạnh vào Hộ trận, toàn bộ Kim Thiền Nguyệt Quanh tông rung lắc dữ dội.
Rắc...rắc...
Hộ tông trận pháp rung chuyển dữ dội, sau đó vỡ nát ra thành ngàn mảnh nhỏ, tan vào hư vô.
Gậy vẫn tiếp tục theo đà đập xuống.
Phương Củng Chi, các trưởng lão, cao tầng cùng mấy ngàn đệ tử sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Không ổn. Mau lui ra”
Phương tông chủ hét lớn, vận thân pháp nhảy lùi lại rất xa.
Đám trưởng lão cùng đệ tử cũng bằng nhanh nhất nhảy ra.
Nhưng là.... người kịp người không.
Đùng....Ầmmmm....Ầmmmm....
Bụi đất bay ngợp rời.
Hơn hai, ba phút sau, bụi đất mới dần dần tiêu tán.
Đứng trên Đại điện, Phương Củng Chi cùng đám trưởng lão sắc mặt nổi lên vô cùng giận dữ khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cổng Sơn môn bị phá nát, tan tành, hơn một nữa sân Diễn võ tràng cũng vỡ nát.
Cả ngàn tên đệ tử rút không kịp, thân xác nằm lẫn trong đống đất đá.
“Ngươi dám...”
Phương Củng Chi ánh mắt tóe lửa, cùng tất cả trưởng lão bộc phát ra tu vi.
Kim Thiền Nguyệt Quang tông dù sao cũng là một cái Nhị lưu tông môn, lịch sử cũng mấy trăm năm, hôm nay bỗng dưng Sơn môn bị phá, hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Làm sao có thể đối diện với các đời tông chủ trước đây?
Dù cho bên đối phương có Võ Thánh, hắn cũng không sợ.
Hắn cũng là Võ thánh.
Hơn nữa còn có hai mươi trưởng lão, tất cả đều là Bát, Cửu phẩm Võ Hoàng.
Các đệ tử cũng cả ngàn người Võ Tôn.
Há lại sợ một Thất lưu môn phái cỏn con?
“Chết đi” Hắn hét lớn.
Vận chưởng pháp đánh tới Vương Nhất Tự.
“Đại Nguyệt Kim Thiền chưởng”
Bàng bạc khí tức Võ Thánh lao nhanh đến phía Vương Nhất Tự.
Hai mươi tên trưởng lão cùng gần hai mươi ngàn tên đệ tử cũng lao đến.
Phía bên này, đám đệ tử Thương Sơn phái cũng lao lên.
Nhưng tất cả đều khựng lại.
Vương Nhất Tự đứng phía trước, tay ra hiệu cho chúng đệ tử ngừng lại.
“Các ngươi đứng phía sau quan sát”
Vương Nhất Tự liền một gậy quét ngang trước mặt.
Luồng khí tức từ Như Ý Kim Cô Bổng phát ra, lập tức phá vỡ chưởng pháp của Phương Củng Chi, đem hắn đánh văng ra xa cả chục thước, miệng phun máu.
Luồng khí tức kia chưa ngừng lại, tiếp tục quét đến đám trưởng lão và đệ tử Kim Thiên Nguyệt Quang tông phía sau.
Khiến bọn trưởng lão cũng bị đánh bay ra xa, lập tức phun máu.
Còn đám đệ tử vì tu vi cảnh giới không cao, liền bị một gậy quật tới, hơn ngàn nhân văng ra, phun máu mà chết.
Ực....
Đám đệ tử Thương Sơn phái dõi theo, đều nuốt một ngụm nước bọt.
Một gậy vung ra, không những đánh bay Võ Thánh cùng hai mươi Võ Hoàng mà còn lập tức giết chết hơn ngàn đệ tử.... đây là cái gì ngưu bức?
Đây là cái gì sức mạnh.
Thứ vũ khí kia của chưởng môn quá mạnh, quá ngưu bức đi.
Đám đệ tử của Kim Thiền Nguyệt Quang tông sắc mặt trở nên sợ hãi, toàn thân run run, đứng nguyên chổ, không dám lao lên nữa.
Phương Củng Chi cùng hai mươi trưởng lão chật vật đứng dậy.
Bọn hắn bị một gậy vung tới, thân thể đều là bị trọng thương.
“Vì... vì...một tên...đệ tử bị giết...mà ngươi...”
“Ta làm sao? Ngươi làm sao?”
Vương Nhất Tự chống gậy, thản nhiên nói
“Động đến Thương Sơn phái ta, dù có là Nhất lưu tông môn, bản tọa hôm nay cũng phải xóa tên nó đi”
“Thật là ngông cuồng!”
Bất chợt lúc này có hai luồng âm thanh vang lên phía sau Ngoại viện.
Luồng âm thanh truyền đến kèm theo bàng bạc khí tức.
Giây lát sau đó, hai bóng người liền xuất hiện phía trên nóc Đại điện, một nam một nữ, ánh mắt âm trầm nhìn Vương Nhất Tự.
“Hai...hai vị Thái trưởng lão” ánh mắt Phương Củng Chi hiện lên mừng rỡ.
Trưởng lão cùng chúng đồ đệ Kim Thiền Nguyệt Quang tông cũng là hết sức nhẹ nhõm.
Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày một cái.
Không phải vì e dè đối thủ vừa xuất hiện, mà là ngước nhìn lên bị ánh sáng mặt trời chiếu vô mắt.
Hai người vừa xuất hiện, một người là Thiên Quán Trung, một người là Kim Thúy Vi, hai bọn hắn là vợ chồng, cũng là Tông chủ đời trước của Kim Thiền Nguyệt Quang tông.
Hai người bọn hắn sớm đã truyền lại chức tông chủ cho Phương Củng Chi, một mực bế quan tu luyện.
Bọn hắn là song tu, cùng tu luyện Uyên Ương Kiếm pháp.
Tu vi cảnh giới chỉ còn kém nữa bước là có thể tiến lên Võ Đế.
“Hai người các ngươi là?” Vương Nhất tự nhíu mày hỏi.
“Bọn ta là Thái trưởng lão của Kim Thiền Nguyệt Quang tông” Nam nhân đáp.
“Ta thấy sự việc nên dừng lại ở đây. Ngươi cũng không nên làm quá” Nữ nhân lên tiếng.
“Nếu như bản tọa không ngừng lại thì sao?”
Cả hai người liền bộc phát ra khí tức, bàng bạc lao đến đám người Thương Sơn phái.
Tất cả đám đệ tử Thương Sơn, màn chắn xung quanh liền bị phá, cả người khuỵu xuống, phun ra một ngụm máu.
Ở phía ngoài Sơn môn, đám Giới luật đường cũng chịu chung số phận.
Không những vậy, ngay cả Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh cũng bị ảnh hưởng bởi khí tức, cũng đều phun ra máu.
Mộc Phiến La liền vận khí tức chống đỡ, nhưng nàng cũng cảm thấy toàn thân nặng trĩu, bất chợt lui lại mấy bước.
Nhân loại còn có nhân mạnh đến vậy sao? Nàng nghĩ.
“Phu quân...cẩn thận... là Kiếm Võ Song Thánh...” Hoa Vi Nghi nói.
Vương Nhất Tự gương mặt trở nên âm trầm.
Võ Thánh rất mạnh.
Kiếm Thánh còn mạnh hơn gấp nhiều lần.
Nhưng Kiếm Võ song Thánh lại càng mạnh hơn hai loại kia rất rất nhiều.
Không những là Kiếm Võ song Thánh, còn là cấp bậc Đỉnh phong, lại còn là hai người.
Sức mạnh cùng lúc bộc phát ra phải nói là đỉnh tiêm cấp bậc.
Trên Đại lục này, muốn tìm ra người có thể đối đầu với cặp vợ chồng này, gần như là không có.
“Nếu không ngừng lại thì cũng nên bỏ mạng lại đây” Thiên Quán Trung âm trầm nói.
Vương Nhất Tự tay nâng cằm, nói
“Kiếm Võ song Thánh à? Cũng rất mạnh a”
Gì mà ‘Cũng rất mạnh’?
Phải là Siêu mạnh mới đúng.
Phương Củng Chi cùng đám đệ tử Kim Thiền Nguyệt Quang tông trong lòng gào thét lên.
Vương Nhất Tự liền chống mạnh Như Ý Kim Cô Bổng xuống nền đá, phát ra một luồng uy áp phá vỡ khí tức của hai vợ chồng kia.
Đám người Thương Sơn phái cũng trở nên dễ thở hơn.
“Bản tọa cũng muốn xem xem Kiếm Võ song Thánh mạnh đến mức nào”
Kim Thúy Vi hừ lạnh một tiếng
“Dựa vào thứ vũ khí kia cũng dám ngông cuồng. Đúng là không biết sống chết”
Hai vợ chồng liền triệu hồi ra hai thanh kiếm từ không gian giới chỉ.
Là Uyên Ương kiếm, cặp kiếm do đích thân Trung Nhất Cư, Đại sư rèn đúc, đúc ra, Thượng phẩm cấp độ.
“Phóng ngựa đến đây” Vương Nhất Tự ngoắc ngoắc ngón tay.
Vợ chồng Thiên Quán Trung cả giận, bộc lộ khí tức, liền thi triển một loại kiếm pháp.
“Uyên ương kiếm pháp, thức thứ ba: Long Phụng Vần Vũ”
Hai người hét lớn, ngón tay điều khiển kiếm lao đến Vương Nhất Tự.
Hàng chục đạo kiếm khí cũng xuất hiện lao đến.
Hai thanh kiếm Uyên Ương liền bỗng chốc phát ra một luồng khí tức hình dạng giống một con Rồng và một con Phụng, phóng tới Vương Nhất Tự.
“Cũng mạnh đấy” Vương Nhất Tự bĩu môi.
Hắn sau đó vung Như Ý Kim Cô Bổng, quét ngang.
“Không ổn”
Thiên Quán Trung cùng Kim Thúy Vi sắc mặt ngưng trọng, liền vận thân pháp nhảy sang hai bên.
Keng! Keng!
Hàng chục đạo kiếm khí bay tới bị một gậy phá sạch.
Hai thanh Uyên Ương kiếm cũng gãy làm đôi, rơi xuống đất.
Một nữa Đại điện phía trên bị quạt cho bay màu.
Phương Củng Chi cùng đám đệ tử hai bên mắt mở to, mồm há hốc.
“Đã cảm nhận được chênh lệch chưa vậy? Có thể nào dùng hết khả năng của hai ngươi không?” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Thiên Quán Trung cùng Kim Thúy Vi gân xanh nổi lên trên trán, giận dữ thi triển Kiếm kỹ, hai bên hai người ép tới.
“Uyên Ương kiếm pháp, Thức thứ năm: Vạn Vạn Trùng Kiếm”
Hai người, hai ngón tay xem như kiếm, vận khí tức, liền xuất hiện hàng trăm đạo kiếm khí, hai bên cùng lao đến.
Không gian xung quanh như bị xé toạc ra.
Trùng trùng kiếm khí giăng khắp đất trời.
Phương Củng Chi đắc thắng.
Trúng đòn này, ngươi không chết cũng là tàn phế.
Nhưng là...
Vương Nhất Tự chỉ nhếch mép cười.
Hắn sao lại cười?
Không phải là điên rồi chứ?
Vương Nhất Tự chỉ đứng yên, đón lấy chi chít kiếm khí lao tới.
Nhưng mà kiếm khí chưa kịp chạm vào người hắn liền biến mất.
Vợ chồng Thiên Quán Trung gương mặt trở nên đặc sắc.
Tất cả mọi người có mặt cũng hiện lên ngốc trệ.
Tình huống là như nào?
Quan sát kĩ hơn sẽ nhận ra, Như Ý Kim Cô Bổng phát ra một luồng hào quang, bao bọc lấy thân thể Vương Nhất Tự, kiếm khí chạm vào liền tiêu tán.
“Chiêu vừa rồi đã là mạnh nhất chưa vậy?” Vương Nhất Tự hỏi.
Đến cả thức thứ năm của Uyên Ương kiếm cũng không thể làm gì hắn sao?
Thiên Quán Trung nhăn mặt.
“Vậy đến phiên bản tọa nhỉ?” Vương Nhất Tự nói, liền sau đó xuất hiện trước mặt Thiên Quán Trung.
Bành!
Như Ý Kim Cô Bổng vung lên, đập lên vai hắn.
Thiên Quán Trung khuỵu gối quỳ xuống, máu phun ra, còn không kịp nói lời nào liền mệnh khí đã không còn.
“Phu quân!” Kim Thúy Vi giận dữ liền vận chưởng lao tới.
Nhưng tốc độ không thể nào sánh kịp Vương Nhất Tự.
Hắn biến mất, lại sau đó xuất hiện phía sau lưng Kim Thúy Vi, một gập đập vào lưng.
Bành!
Kim Thúy Vi phun máu, bị văng xuống nền đá, chết tức khắc.
Yêu quái.
Hắn không phải người.
Hai Kiếm Võ song Thánh, hai bậc đỉnh tiêm của Tinh không Đại lục bị tên chưởng môn Thương Sơn phái miễu sát trong một chiêu...?
Hắn là yêu quái!
“Tất cả, lên!”
Vương Nhất Tự đứng tại chổ, ra lệnh cho đệ tử
“Toàn giết!”
Đám đệ tử Thương Sơn phái như lâu ngày mới được thả ra, hung hăng lao đến như vũ bão.
Rẹt...
Một tên trưởng lão Kim Thiền Nguyệt Quang tông ngã xuống.
Phương Củng Chi thần sắc đang ngốc trệ, còn chưa kịp định thần lại.
“Nếu không tung hết sức chiến đấu, sẽ nhanh chết lắm đấy” Mộc Phiến La ghé tai hắn nói nhỏ.
Phương Củng Chi gương mặt trắng bệch cắt không ra máu.
Phía sau hắn, hai mươi trưởng lão Kim Thiền Nguyệt Quang tông đã được Phiến La tiễn về nơi xa lắm.
Xung quanh hắn, ngàn tên đệ tử cũng lần lượt ngã xuống.
Là ngày tàn của Kim Thiền Nguyệt Quang tông?
Không. Không thể nào.
Kim Thiền Nguyệt Quang tông là một cái Nhị lưu tông môn, trên Đại lục này ai dám động đến?
Sao lại....
Rẹt...
Cổ Phương Củng Chi xuất hiện một lằn nhỏ màu đỏ, sau đó thân thể hắn từ từ đổ sập.
Đám đệ tử Kim Thiền Nguyệt Quang tông cũng bị nghiền nát bởi Thương Sơn phái đệ tử, không một cơ hội chống trả.
Bầu không khí giết chóc kéo dài hơn nữa canh giờ.
Kim Thiền Nguyệt Quang tông bây giờ, xác chất đống, máu chảy thành sông, một cảnh tượng mà ai nhìn vào cũng phải chết khiếp.
“Lấy hết những thứ có giá trị mang về” Vương Nhất Tự ra lệnh cho đám đệ tử.
Nhưng....
Mắt Vương Nhất Tự từ từ tối sầm lại, thân thể mất hết sức lực, đổ ập xuống đất.
“Phu quân....?"
“Chưởng môn...?"