Chương 50: Sinh tử Lôi đài.
Liên minh Thánh Tuyền tông, nằm ở phía Bắc Hoa Dương thành, cách hơn năm mươi dặm.
Liên minh gồm bốn cái Bát lưu môn phái hợp lại, đứng đầu là Minh chủ Nhạc Bất Quần, đệ tử trên dưới vài ngàn người.
Là một thế lực ở Hoa Dương thành.
“Đúng là khoa trương a” Vương Nhất Tự nhìn về phía Sơn môn Thánh Tuyền tông.
Đám người Vương Nhất Tự sau hai ngày đi đường, cũng đã đến.
“Đã đến mà không có lễ gặp mặt e là sẽ thất lễ a” Vương Nhất Tự nói.
Hắn chỉ tay lên tấm bảng hiệu ‘Liên Minh Thánh Tuyền Tông’ treo chễm chệ giữa Sơn môn
“A Kiệt. Tháo cái bảng hiệu đó xuống cho bản tọa”
Âu Dương Kiệt liền lấy ra khẩu AWM, nhắm lên bảng hiệu.
Bang! Đùng!
Âm thanh chói tai vang lên.
Tấm bảng hiệu vỡ nát, rơi xuống đất.
Đại điện Thánh Tuyền tông.
Một tên đệ tử vội vàng chạy vào thông báo
“Minh chủ, có một đám người tới gây sự, bọn hắn còn phá nát Bảng hiệu ngoài Sơn môn”
Rầm!
Nhạc Bất Quần cả giận, đập tay xuống bàn một cái
“Thật là to gan. Triệu tập tất cả đệ tử, theo ta ra Sơn môn”
Hắn ra lệnh cho năm trưởng lão.
Giây lát sau, Nhạc Bất Quần, năm trưởng lão cùng mấy ngàn đệ tử tập trung ở cổng Sơn môn.
Nhạc Bất Quần nhìn thấy bảng hiệu bị đánh nát, cả giận quát lớn
“Các ngươi là kẻ nào? Dám đến Liên minh Thánh Tuyền tông gây sự”
“Ngươi là Minh chủ Nhạc Bất Quần?” Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi.
“Là ta!” hắn quát lớn.
“Thế ngươi có nhận ra người này không?”
Trương Tố Tố từ sau lưng phu quân bước ra.
Nhạc Bất Quần cùng năm tên trưởng lão sắc mặt trở nên đặc sắc.
“Trương...Tố Tố...sao ngươi lại ở đây?” Nhạc Bất Quần cả kinh nói.
Tố Tố nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ
“Thế Nhạc minh chủ muốn ta phải ở đâu? Thí Thần Điện?”
Nhạc Bất Quần khẽ giật mình.
Ba!
Vương Nhất Tự vỗ tay một cái.
“Nhạc minh chủ, ngươi cũng thật là lá gan không nhỏ a. Dám thuê Thí Thần Điện sát hại cả gia tộc của phu nhân ta. Ngươi nói xem, ta phải làm gì với ngươi đây?”
“Chỉ vì một cái Thiên Thiềm Ti mà ngươi...” Trương Tố Tố cắn chặt môi.
“Tố Tố, ngươi đừng có nghe người khác đồn đại bậy bạ. Ta làm sao lại thuê Thí Thần Điện sát hại Trương gia?” Nhạc Bất Quần chối.
“Thế à? Nhưng chính miệng Điện chủ Thí Thần Điện nói ra. Khôg lẽ lại sai sao?” Vương Nhất Tự nói.
Nhạc Bất Quần nghiêm mặt
“Ta không cần biết là ai nói. Ta quang minh chính đại, không làm chuyện khuất tất, không sợ bị người vu oan”
“Quang minh chính đại?” Vương Nhất Tự nhíu mày.
“Các ngươi cho dù là ai, cả gan dám đến Thánh Tuyền tông gây sự, cũng đừng mong toàn mạng trở về” Nhạc Bất Quần lãng tránh nói.
“Sai rồi”
Vương Nhất Tự bước lên phía trước nói
“Bọn ta hôm nay đến đây không phải để gây sự. Mà là... diệt Thánh Tuyền tông”
Nhạc Bất Quần cùng năm tên trưởng lão cả giận
“Thật không biết sống chết!”
Mấy ngàn tên đệ tử cũng giận dữ rút ra vũ khí.
Đám người Thánh Tuyền tông liền bộc lộ ra khí tức.
Khí tức của mấy ngàn người tỏa ra cùng lúc, hướng tới đám người Vương Nhất Tự đè xuống.
Sáu đệ tử Thương Sơn phái cũng rút ra vũ khí.
Bộc lộ khí tức chống đỡ.
Bang!
Chỉ bằng khí tức của sáu người, liền phá vỡ uy áp của cả ngàn người.
“Chưởng môn. Có thể bắt đầu được chưa?”
Lục Thiên Cầm lạnh lẽo cầm Ỷ Thiên kiếm, hát ra kinh người Hàn băng khí tức.
Đám đệ tử Thánh Tuyền tông bất chợt cảm thấy lạnh người.
Nhạc Bất Quần trog lòng tỏ ra sợ hãi, hắn âm thầm nghĩ ‘Khí tức kia... nữ nhân kia chỉ có thể là Võ Vương...’
Mồ hôi hắn đổ ra.
Hắn chỉ là Võ Tông đỉnh phong, làm sao có thể đối mặt với Võ Vương?
Không hề có chút cơ hội nào...
Không!
Cho dù có là Võ Vương, cũng không thể một mình chống lại mấy ngàn nhân đều là Võ Đồ, Võ Sư.
Thậm chí còn có năm trưởng lão cũng là Võ Tông.
Không được tỏ ra sợ hãi.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Nhạc Bất Quần lên tiếng.
“Bản tọa Thương Sơn phái chưởng môn, chỉ là một cái Thập lưu phái nho nhỏ mà thôi. Hôm nay đến đây để thay phu nhân đòi công đạo”
Vương Nhất Tự chỉ tay về phía Nhạc Bất Quần cùng năm tên trưởng lão
“Cái bản tọa cần là mạng sống của sáu tên kia, những người khác, nếu như không muốn chết, bỏ vũ khí xuống, lập tức rời khỏi đây, bản tọa sẽ tha cho...”
“Ngông cuồng. Giết cho ta” Nhạc Bất Quần hét lớn.
Tất cả đệ tử Thánh Tuyền tông hô lớn, trực lao đến đám người.
Vương Nhất Tự lắc đầu
“Ra là chọn cái chết”
Hắn quay đầu lại nói
“Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, Thiên Cầm, A Tấn, A Kiệt, Liên Hoa, lên!”
Sáu đệ tử cầm vũ khí lao đến đợt sóng người đang vồ tới.
“Cực Băng Chi Nộ”
Thiên Cầm lạnh lùng bộc phát ra Hàn khí đem vài trăm nhân Thánh Tuyền tông lập tức đóng băng.
“Băng Hoa Bạo Vũ”
Không gian liền xuất hiện chi chít Kiếm khí, hàng trăm đạo Kiếm khí xé toạt không gian lao đến đám đệ tử Thánh Tuyền tông bị đóng băng.
Rắc. Rắc... xoẹt...xoẹt...
Trong chớp mắt, vài trăm người bị Thiên Cầm chém thành trăm mảnh.
Năm đệ tử còn lại cũng không chịu thua kém.
Băng băng cầm Tử Liên kiếm lao lên chém giết.
“Tu La chưởng ấn”
“Bàn Long Kích”
“Tu La chưởng ấn ấn ấn ấn...”
“Bàng Long Kích kích kích kích....”
Sáu người tả xung hữu đột với mấy ngàn người.
Khung cảnh hiện lên hùng vĩ, bi tráng.
Đám đệ tử Thánh Tuyền tông cứ thế thay nhau ngã xuống.
Xác chết chồng chất lên nhau, máu chảy thành sông.
Chưa đầy thập phút sau.
Cả mấy ngàn người, số lượng nhanh chóng giảm xuống một nữa.
Đám đệ tử Thánh Tuyền tông dừng tay, không dám lao lên nộp mạng nữa.
Nhạc Bất Quần cùng năm tên trưởng lão gương mặt hiện lên ngưng trọng.
Mạnh. Quá mạnh.
Nếu không mau tìm cách giải quyết, Thánh Tuyền tông sẽ thật sự bị diệt.
Đệ tử Thương Sơn phái cũng ngừng tay, cả người đều đỏ lên màu máu, tựa như vừa bước ra từ địa ngục.
Sát khí hầm hầm lan đến đám đệ tử Thánh Tuyền tông.
Ba!
Vương Nhất Tự lại vỗ tay một cái
“Bản tọa đã nói, chỉ cần buông bỏ vũ khí, lập tức rời khỏi đây, còn có thể giữ được tính mạng. Nếu không...”
Hắn gằn giọng
“...toàn diệt!”
Đệ tử Thánh Tuyền tông tinh thần hoang mang không biết nên làm thế nào.
“Hay là như vầy đi. Nhạc minh chủ, chúng ta tổ chức một trận Lôi đài Sinh tử, ngươi và năm trưởng lão sẽ cùng đánh với bản tọa, tất cả ân oán cùng trên Lôi đài giải quyết một lần” Vương Nhất Tự đề nghị.
Nhạc Bất Quần trầm ngâm suy nghĩ.
“Dương nhiên, Nhạc minh chủ có thể từ chối. Bản tọa cũng đành để sáu người bọn hắn tiếp tục tàn sát người không liên can” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
“Được! Quyết định như vậy!” Nhạc Bất Quần nói lớn.
“Tốt a” Vương Nhất Tự cười nói.