KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 27: Mộc Phiến La

Sáng hôm sau, đám người Vương Nhất Tự tiếp tục lên đường.

Vẫn là di chuyển theo đội hình, vẫn là chăm chú cảnh giác.

Càng tiến vào sâu, hung thú càng xuất hiện nhiều, thực lực cũng mạnh hơn hẳn.

“Chưởng môn. Bên kia có Hang động” Trương Tấn nói.

“Cùng tiến vào trong” Vương Nhất Tự đi phía sau ra lệnh.

Chúng đệ tử sẵn sàng vũ khí trên tay, hướng hang động mà tới.

Đạp. Đạp.

Nhưng khi còn cách cửa động khoảng 20 thước, trước mặt đám người đột nhiên xuất hiện rất nhiều Lang thú.

Khác với Địa Viêm Lang, đám Lang thú này toàn thân khoác lên một bộ lông màu trắng xanh, thân thể cũng là to hơn.

“Tật Phong Lang?” Lục Thiên Cầm nhíu mày.

Loại Lang thú này tuy rằng không thể phóng hỏa cầu, nhưng chúng di chuyển rất nhanh, sức mạnh và tốc độ vượt trên Địa Viêm Lang rất nhiều.

Ngao ô!

Đứng trên dốc cao, một con sói to lớn tru lên.

“Là Tật Phong Lang Vương” Trương Tấn nói.

Hơn 200 đầu Lang thú cũng từ trong bụi rậm đi ra.

Đám đệ tử tập trung ánh mắt về phía bọn Lang thú, không chút lơ lỏng.

Nhưng vào lúc này lại có âm thanh của rất nhiều hung thú truyền đến.

Vương Nhất Tự nhíu mày lại “Tố Tố, nàng mau triệu hộ trận Hộ giáp”

Tố Tố gật đầu, liền ngồi xuống bên cạnh, lấy ra Thiên Ma Cầm.

Màn chắn Hộ giáp liền bao phủ toàn bộ đám đệ tử.

Vào lúc này, rất nhiều hung thú, đủ mọi hình dạng cũng trực xuất hiện, bao vây xung quanh đám người, con số lên đến hai, ba ngàn con.

“Số lượng gì thế này?”

Đám đệ tử đổ mồ hôi hột, tay run run cầm chắc vũ khí.

Lục Thiên Cầm cũng là rút ra Ỷ Thiên kiếm giơ cao.

Một hai trăm con hung thú thì nàng có thể giải quyết dễ dàng bằng một chiêu.

Nhưng số lượng này.... dù nàng có thể tiếp được, còn bọn sư đệ sư muội thì sao?

Nàng lo lắng.

“Sư tỷ. Ở phía sau ta” Thiên Tuyết dặn dò Mẫn Nhi.

Lục Mẫn Nhi gật đầu lui lại, đứng phía sau nàng.

Một, hai phút trôi qua.

Bọn húng thú không có động tĩnh, chỉ đứng nhìn đám nhân loại.

“Kỳ lạ. Tại sao bọn chúng không tấn công?”

Đúng lúc Vương Nhất Tự còn đang suy nghĩ thì một tiếng nói cất lên, một bóng người từ trong hang động bước ra.

“Thật ngại quá. Các ngươi đến chơi mà chúng ta không đón tiếp từ xa được. Thôi thì hãy ở lại đây luôn đi”

Đám người cùng nhìn về hướng cửa động.

Một thanh niên y phục màu đen viền đỏ bước ra, hai tay chắp sau lưng, khí tức bộc lộ ra bàng bạc.

Đám người Lục Thiên Cầm bị áp lực đè nén, thân thể không thể di chuyển.

Trương Tố Tố cũng là không thể sử dụng Thiên Ma Cầm, màn chắn Hộ giáp cũng biến mất, cả bọn hiện lên lo lắng.

Thiên Cầm chau mày lại “Người này là... Đỉnh phong Võ Vương”.

Nhìn dòng khí lực màu xanh lá u ám bao quanh người thanh niên kia, Vương Nhất Tự liền nói “Ngươi là Yêu tộc?”

Tên thanh niên cười lớn

“Hahaha... có thể nhìn ra ta, ngươi thực không tầm thường a. Chả trách có thể hạ được Đại Thạch Cự Nhân”

“Yêu tộc?”

Đám đệ tử sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Không phải Yêu tộc đã biến mất vài trăm năm trước hay sao?

Sao lại xuất hiện ở nơi này?

“Ngươi là kẻ điều khiển Thạch Nhân?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Kẻ sắp chết cần biết nhiều thế không?” tên thanh niên cười gian xảo.

“Nếu không muốn nói chuyện một cách tử tế. Vậy bản tọa đành phải để ngươi vừa quỳ vừa cầu xin” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Sau đó liền bộc lộ khí tức “Phá cho ta”

Bành!

Luồng uy áp từ gã thanh niên bị khí tức của Vương Nhất Tự phá vỡ.

Tên thanh niên sắc mặt chợt thay đổi. Liền lệnh cho hung thú tấn công.

Đám đệ tử Thương Sơn phái được giải thoát khỏi uy áp cũng thủ thế sẵn sàng chiến đấu.

“Các ngươi lui lại. Bảo đảm an toàn cho Sư nương. Chổ này để cho bản tọa”

“Vâng”

Đám đệ tử liền nhảy ra phía sau, đứng xung quanh Trương Tố Tố.

“Phu quân cẩn thận” Tố Tố hô lớn.

“Không cần lo lắng. Đám rác này ta dọn sẽ nhanh thôi” Vương Nhất Tự ôn nhu nói.

“Không biết sống chết. Giết!” Tên thanh niên giận dữ quát.

Hàng ngàn con hung thú gầm thét dữ dội, lao đến.

Vương Nhất Tự từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh kiếm được bọc trong vải.

Thanh kiếm tỏa ra một luồng hắc khí đáng sợ.

“Để bản tọa hóa kiếp cho các ngươi” Vương Nhất Tự gằn giọng, quét ngang một đường kiếm.

Một đạo Kiếm khí khổng lồ màu đen xuất hiện, tạt ngang tới bọn hung thú đang lao đến.

Xoẹt!

Mấy trăm con hung thú lao đến đều bị cắt đôi, thân thể rơi xuống đất lộp độp.

Vương Nhất Tự vận thân pháp lao lên, chém về phía trước thêm vài đường kiếm.

Xoẹt xoẹt!

Trong chốc lát, hàng ngàn con hung thú bị cắt đôi, thân thể nằm chất đống xung quanh, máu chảy thành sông.

Cảnh vật xung quanh đều tan hoang như là vừa bị một cơn bão quét qua.

Ực...

Đám đệ tử nuốt nước bọt hai con mắt mở to như hai trứng gà, nhìn khung cảnh trước mặt.

Mấy ngàn con hung thú trong phút chốc bị chưởng môn cho bay màu. Đây là cái gì sức mạnh a?

Thanh kiếm mà chưởng môn cầm chẳng khác nào một thanh sắt quấn vải, làm sao lại mạnh như thế?

Luồng Hắc kiếm khí đó là gì? Thiên Cầm suy nghĩ.

“Đến lượt ngươi nhỉ?” Vương Nhất Tự nhìn tên thanh niên bằng con mắt dọa người.

Tên thanh niên toàn thân run lên cầm cập ‘Làm sao có thể trong nháy mắt tàn sát cả ngàn con hung thú? Tên này thực ra là ai?’

“Ngươi là ai?” hắn run rẫy nói.

“Là gia gia của ngươi” Vương Nhất Tự thản nhiên, đưa kiếm gác lên cổ tên thanh niên.

“Đừng...dừng giết ta...” tên thanh niên quỳ xuống cầu xin.

“Muộn rồi” Vương Nhất Tự hất cằm.

Đột nhiên, một luồng khí tức từ trong động phát ra, kèm theo một âm thanh trong trẽo.

“Ngừng tay”.

Đám đệ tử trố mắt nhìn về phía hang động.

Lục Thiên Cầm sắc mặt trở nên ngưng trọng “Khí tức này... còn mạnh hơn cả Tử Tông chủ. Là... là... Võ Thánh Đỉnh phong”.

Nàng hai chân run rẫy mém chút khuỵu xuống.

Cũng may là khí tức này không hề đè ép xuống. Nếu không cả bọn người ở đây đều phun máu ra mà chết.

Vương Nhất Tự đột nhiên nhảy lui về phía sau, đứng trước đám đệ tử.

‘Giọng nói này, sao lại khá quen thuộc?’ hắn nghĩ.

Từ từ xuất hiện nơi cửa động, một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, y phục trắng viền đỏ, thanh thoát bước ra.

Theo sau là một nha đầu tuổi trạc Lục Mẫn Nhi.

Đám nam đệ tử phút chốc bị mất hồn khi nhìn thấy nữ nhân kia xuất hiện.

Đến cả nữ đệ tử cũng là nhìn thấy phải say đắm.

“Nể tình ta, có thể tha cho hắn không?” Nữ nhân nhẹ nhàng lên tiếng, quanh người tỏa ra khí tức tương tự như gã thanh niên kia, nhưng là mạnh hơn rất rất nhiều.

Trương Tố Tố nét mặt ngưng trọng “Lại là Yêu tộc”

Đám đệ tử nghe đến Yêu tộc liền tức thì tỉnh mộng.

Yêu tộc ở đâu ra mà lắm thế?

Vương Nhất Tự lúc này thái độ trái ngược hoàn toàn với đám đệ tử.

Sắc mặt trở nên ngốc trệ, xen lẫn cười đắng chát ‘Sao lại ở đây?’ hắn nghĩ thầm.

“Ta nhìn rất quen a” hệ thống chợt lên tiếng.

“....” Vương Nhất Tự.

Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

Nữ nhân ánh mắt dán vào thanh kiếm trên tay Vương Nhất Tự, chợt hỏi “Ngươi làm sao lại có được thanh kiếm này?”

Vương Nhất Tự không trả lời, liền quay lại phía sau, ra hiệu cho đám đệ tử “Đi thôi”

Đám đệ tử còn chưa hiểu mô tê gì, nhìn thấy chưởng môn vội vội vàng vàng bỏ đi, như là muốn lẫn tránh.

Tố Tố cũng là không hiểu, nhưng cũng đi theo sau.

“Đứng lại” nữ nhân nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Tự hét lớn “Triệu Thường Côn? Ngươi là Triệu Thường Côn?”

Đám người khựng lại.

Trương Tố Tố khẽ giật mình

‘Nữ nhân kia làm sao lại biết tên của phu quân ở kiếp trước?’ nàng suy nghĩ, khẽ giật giật tà áo của Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự không hề quay lại “Đi thôi”

“Triệu Thường Côn. Ngươi đứng lại đó cho ta” nữ nhân hét lớn, hai tay run run.

Nữ nhân này vì sao lại chắc chắn Vương Nhất Tự là Triệu Thường Côn?

Là vì thanh kiếm mà hắn đang cầm trên tay.

Đó là Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, một thanh kiếm thần cấp.

Trên đời này chỉ có Triệu Thường Côn là cầm được nó, nếu như ai khác chạm vào liền sẽ bị Hắc hỏa thiêu cháy thành tro bụi.

“Ngươi định cứ thế bỏ đi hay sao?” vừa dứt lời, nữ nhân kia liền biến mất.

Sau đó liền xuất hiện trước mặt Vương Nhất Tự.

Đám đệ tử giật mình, liền định rút ra vũ khí nhưng cả bọn đều ngưng lại.

Nữ nhân kia đứng trước mặt chưởng môn, thân thể không ngừng run rẫy, khóe mi ươn ướt.

Đám đệ tử cùng Trương Tố Tố gương mặt hiện lên ngốc trệ.

Nữ nhân kia liền lao tới, trực ôm chầm lấy Vương Nhất Tự.

“Ngưng!”

Vương Nhất Tự ngón tay đặt lên trán nữ nhân kia, làm nàng dừng lại.

Phía sau là đám đệ tử cùng phu nhân đang nhìn, gương mặt hắn trở nên sạm đen, hắn ước gì mình chưa từng đặt chân đến Tàng Viêm cốc.

Trương Tố Tố gương mặt âm trầm tiến lên hỏi “Ngươi là ai?”

Nữ nhân kia liền lùi lại một bước, hai tay chống nạnh.

“Ta là một trong Tứ Đại Tà Chủ của Yêu giới, Nữ Vương Mị Yêu, Mộc Phiến La”

“Lại sắp có bão” hệ thống nói.

Vương Nhất Tự mặt càng đen sạm hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc