Chương 106: Cầu cứu Nguyệt lão
Gương mặt Seichi ngốc trệ nhìn ngó xung quanh.
Cậu bị dịch chuyển tới một chổ giống như một căn hộ đã bỏ hoang rất lâu.
Xung quanh là một đám tầm hai mươi người đang ngơ ngơ ngác ngác như Seichi.
Bọn họ cũng không biết tại sao mình lại ở đây.
Lo lắng, sợ hãi, bối rối...đủ loại cảm xúc xuất hiện ở đám người.
Chợt...
“Seichi kun!”
Một giọng nói vang lên.
Là Kazari.
Cô ấy vội đi đến chổ Seichi vừa xuất hiện, theo sau là bố cô ấy.
“Kazari? Sao em lại ở đây?” Seichi ngốc trệ hỏi.
“Em cũng không rõ. Chỉ nhớ là vừa nhắm mắt ngủ, thì đã bị đưa đến đây”
“Ta thì đang dọn dẹp võ đường...” ông Tanza nói.
Bất chợt lúc này lại có thêm một người bị dịch chuyển tới.
Người này là một cô gái tầm 24, 25 tuổi.
Vừa xuất hiện, cô gái kia đã gào thét lên.
“Không! Không! Không phải nữa chứ? Tôi không muốn ở đây. Hãy cho tôi về....Ai đó làm ơn cứu tôi”
Cô gái hoảng loạn la hét.
Đám người chằm chằm nhìn cô ta.
Ông Tanza đi đến trấn an cô gái kia.
“Cô bé, hãy bình tĩnh lại”
“Không. Tránh ra! Tránh xa tôi ra”
Cô gái đẩy mạnh Tanza, sau đó chạy đến góc căn hộ, ngồi xỏm ở đó.
Toàn thân cô gái run lên bần bật, ánh mắt sợ hãi dò xét xung quanh.
Seichi nhíu mày nhìn cô gái.
“Seichi kun, anh thấy sao?” Kazari hỏi.
“Ừm. Có lẽ là ác linh. Có thể là con ác linh liên quan đến cái chết của Kohasu”
“Vậy ...sao?” Kazari hơi lo lắng.
“Trước tiên chúng ta cần phải biết mình đang ở đâu đã. Sau đó sẽ nghĩ cách tiêu diệt con ác linh này”
“Ừm” Kazari gật đầu.
“Kazari này, con có vẻ bình tĩnh thế? Không lo lắng hay sao?” ông Tanza đi đến hỏi.
“Nếu chỉ có con và bố thì chắc con sẽ rất lo. Nhưng giờ đã có Seichi ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi” Kazari nói.
“.....” Tanza.
‘Con bé xem trọng tên nhãi này còn hơn bố nó sao?’
Ông Tanza hậm hực nhìn chằm chằm Seichi.
Seichi khóe miệng hơi giật.
Đám người còn đang hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra thì bất chợt một tiếng nói ghê rợn vang lên.
“Chào...mừng...tất...cả...”
Đám người giật mình, dáo dác nhìn xung quanh.
Cô gái ngồi ở góc phòng run rẫy, bịt chặt hai tai.
“Tất...cả...các...ngươi...đã...được..chọn.. để...tham...gia...cuộc..chiến...sinh..tồn"
“Cuộc chiến sinh tồn?” Seichi nhíu mày.
“Trong...vòng...72...giờ...tới...các...ngươi...sẽ...phải...cố...gắng..tồn...tại...những...ai...bỏ...mạng...ở..đây...sẽ..đồng..nghĩa...với..cái...chết...Giết...hay...bị...giết?...Là...lựa...chọn...của...các...ngươi...Cuộc... chơi....bắt...đầu...”
“....”Seichi.
Đám người xung quanh nhao nhao lên sau khi tiếng nói kia ngưng lại.
“Đây là chuyện gì?”
“Cuộc chiến sinh tồn là sao?”
Có người thì bực tức, quát lớn.
“Này, mau thả chúng tôi ra. Các người là ai hả?”
Mỗi người mỗi suy nghĩ.
Chợt có một người trong đám người bước ra, hô lớn
“Mọi người xin hãy bình tĩnh lại”
Đám người tập trung vào người vừa lên tiếng.
Hãy tập trung thành một nhóm, tìm đường ra khỏi đây. Đó mới là việc chúng ta phải làm”
Người thanh niên hùng hồn phát biểu.
Đám người dần dần lấy lại bình tĩnh.
“Mọi người, ai có thiết bị liên lạc, xin hãy lấy ra”
Cả đám người nhìn nhau, liền lấy điện thoại ra.
Tất cả đều ngoài vùng phủ sóng.
Đám người lại trở nên lo lắng.
“Nếu như điện thoại đã không liên lạc được. Vậy thì chúng ta hãy tìm cách ra khỏi đây thôi. Ai sẽ đi theo tôi?”
“Tôi”
“Tôi theo anh”
“Tôi nữa”
“Cả tôi”
....
Đám người, tất cả đều quyết định sẽ đi theo người thanh niên kia.
Người thanh niên kia quay qua nhìn Seichi, Kazari và Tanza.
“Còn ba người thì sao? Có tham gia với chúng tôi không?”
“Seichi kun, ý anh thế nào?” Kazari hỏi.
“Xin lỗi. Chúng tôi sẽ chờ ở đây”
Seichi lắc đầu.
“Vậy em cũng sẽ ở lại”
“Này...con gái...có phải con yêu quá hóa rồ không vậy? Nếu đi chung, càng đông sẽ càng an toàn hơn” ông Tanza liền nói.
“Không. Con sẽ ở cạnh Seichi”
Kazari lắc đầu
“Như thế sẽ an toàn hơn”
Ông Tanza nhíu mày nhìn Seichi.
Hắn, một tên nhãi, một học sinh trung học, thân thể thì gầy, lại không hề biết võ, tại sao Kazari có thể tin tưởng hắn như thế chứ.
“Nếu con ở lại, bố cũng ở lại”
Nói rồi ông quay qua đám người kia
“Xin lỗi, chúng tôi sẽ theo sau. Các người cứ đi trước đi”
Người thanh niên kia hừ lạnh một cái.
“Đúng là chết nhát. Tôi mặc kệ mấy người”
sau đó hắn quay lại
“Chúng ta đi thôi”
Hắn mở cửa đi ra.
Đám người cũng lần lượt đi theo.
Khi đám người kia vừa đi khỏi, liền lại xuất hiện thêm một người bị dịch chuyển tới.
“Người...cuối...cùng...đã...có...mặt”
giọng nói rùng rợn kia lại phát ra.
Seichi gương mặt hiện lên đặc sắc nhìn người vừa xuất hiện.
“Lee...thư...ký Lee?”
Seichi khóe miệng co giật.
Lee MinYing trong bộ vest đen xuất hiện, gương mặt vẫn lạnh lẽo như mọi khi.
“Cậu chủ?”
“Thư ký Lee, sao cô lại...ở đây?” Seichi gương mặt đặc sắc hỏi.
“Tôi cũng không biết thưa cậu chủ. Tôi cũng nhận được một phong bì như của cậu. Khi nãy vừa mở phong bì ra xem, thì đã thấy mình xuất hiện ở đây” Lee MinYing trả lời.
“....” Seichi khóe miệng hơi giật.
‘Kazari dù gì cũng đã biết bí mật của cậu. Còn bố cô ấy, có thể giải thích cho ông ấy hiểu. Bây giờ còn có cả Thư ký Lee cũng ở đây....’
“Seichi kun, cô ấy là ai vậy?” Kazari hỏi.
“Đây là Lee MinYing, thư ký riêng và cũng là quản gia của anh” Seichi nói.
“Thư ký Lee, đây là Kazari, bạn gái tôi, và bố của cô ấy”
Lee MinYing cúi đầu
“Rất vui được gặp hai người”
“Rất vui được gặp chị”
“Chào cháu” ông Tanza nói.
“Cậu chủ, rốt cuộc chúng ta đang ở đâu? Và đã xảy ra chuyện gì?” Lee MinYing hỏi.
“Chúng ta đang...”
Seichi đang định nói thì giọng nói khi nãy lại vang lên.
“Quái...vật...sẽ...xuất....hiện...sau...năm...phút...nữa...hãy...chú....ý...”
“Quái vật?” ông Tanza ngốc trệ.
Lee MinYing nhíu mày
“Chắc là trò đùa của một tên bệnh hoạn nào đó”
cô ấy lấy ra khẩu súng trong áo khoác
“Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây”
Lee MinYing trực đi đến cửa thì bị Seichi ngăn lại.
Giọng nói run run, kèm theo đó làm tinh thần hoảng loạn.
“Nếu bác muốn biết chuyện gì đang diễn ra, cháu nghĩ bác hỏi cô ấy sẽ rõ”
Seichi chỉ tay vài cô gái kia nói.
Ông Tanza nhăn mặt nhìn cô gái.
‘Cô ta tinh thần không ổn định, liệu có thể kể rõ ràng mọi chuyện hay sao?’
“Hoặc là...”
Seichi nói tiếp
“Bác cũng có thể nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, bác sẽ hiểu”
Ông Tanza cùng Lee MinYing liền đi đến gần cửa sổ.
Tất cả cửa sổ đều đã rất cũ kỹ, bám đầy bụi bặm, không thể nhìn thấy gì.
Ông Tanza lau đi bụi bặm bám trên cửa kính.
Chợt ánh mắt ông ấy hiện lên ngưng trọng.
“Đây...đây là...cái...quái gì?”
Cùng lúc đó ở hiện thực.
Sau khi Seichi đột nhiên biến mất, Yuri hoảng hốt lao đến chổ Seichi vừa ngồi.
Nhưng không có gì còn sót lại ở đó cả.
Nàng lo lắng.
Hoảng sợ.
Nhưng nàng nhanh chóng định thần lại, nhớ đến những chữ cuối cùng mà Seichi nói ra trước khi biến mất.
Yuri liền lấy điện thoại ra, gọi cho Thư ký Lee.
《Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng. Xin hãy gọi lại sau...》
Yuri nhăn mặt.
“Sao lại không gọi được chứ?”
Yuri liền tức tốc chạy xuống lầu.
“Vệ sĩ Chun, anh có thấy Thư ký Lee không?”
Vệ sĩ Chun đứng ở trước cửa lớn, nghe Yuri hỏi liền đáp
“Không thưa cô chủ”
Yuri cắn môi.
“Vậy nhờ vệ sĩ Chun đưa tôi đến một nơi được không?”
“Cô chủ muốn đi đâu ạ?”
“Đền tình duyên Takamida. À phải rồi, nhờ anh cho người qua gọi Hahari, và cho xe đến đón Akami kun giúp tôi với. Chuyện rất gấp”
“Vâng”
Một chốc sau, hai chiếc xe cùng lúc rời khỏi biệt thự nhà Seichi, một chiếc đi thẳng đến Đền Takamida, một chiếc đi đến nhà của Akami.
“Akami kun, là tớ, Yuri đây”
Yuri gọi điện cho Akami.
《Yuri san à? Cậu gọi tớ có gì không?》
“Seichi kun đang gặp nguy hiểm”
《Hả? Là sao?》
“Mọi chuyện sau khi gặp tớ sẽ kể sau. Tớ đã cho xe đến đón cậu rồi đấy”
《Được rồi. Tớ sẽ đến》
“Tớ và Hahari ở Đến Takamida chờ cậu”
Yuri cúp máy.
“Yuri san, chuyện gì đã xảy ra? Seichi kun sao lại gặp nguy hiểm?” Hahari lo lắng hỏi.
“Đợi khi đến nơi, tớ sẽ giải thích toàn bộ sự việc”
Lòng Yuri lúc này nóng như lửa đốt.
Đền Takamida.
Yuri cùng Hahari đứng trước cổng Đền đợi Akami.
Két...
“Đến rồi” Hahari nói.
Akami vội vàng xuống xe.
“Yuri san, Seichi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Yuri nhíu mày
“Tớ nghĩ chắc chắn có liên quan đến ác linh”
“Khoan đã! Liên quan tới ác linh là sao?”
Akami khóe miệng co giật.
“Hahari san, cậu có nhớ lá thư kì lạ mà Seichi nhận được lúc chiều không?”
“Ừm. Tớ nhớ” Hahari gật đầu.
“Seichi nói rằng lá thư đó là do ác linh gửi đến”
“Hả?”
Hahari cùng Akami đồng thanh.
“Ác linh biết gửi thư sao?” Akami ngốc trệ hỏi.
“Tớ cũng không rõ. Nhưng anh ấy rất chắc chắn về việc đó”
“Từ từ đã nào. Cậu nói là ác linh gửi thư cho Seichi, sau đó cậu ấy đột nhiên biến mất sao?” Akami hỏi.
“Đúng vậy” Yuri gật đầu.
“Vậy...vậy... chúng ta đến đây...để làm gì...?” Hahari tỏ ra sợ hãi hỏi.
“Chúng ta đến đây để điều tra tung tích của Seichi”
“Hửm?” Akami cùng Hahari ngốc trệ.
Ba người đứng trước ngôi đền.
“Nguyệt lão” Yuri gọi lớn.
“Nguyệt lão?” Akami cùng Hahari ngốc trệ.
Một lão già từ từ xuất hiện từ tring ngôi Đền.
Akami và Hahari bất chợt lùi lại mấy bước.
“Ma....?” Akami khóe miệng co giật.
“Ma cái đầu nhà ngươi. Ta là Thần.” Nguyệt lão gài thét.
“Thần....?”
“Đúng. Ta là Thần ở ngôi Đền này. Các ngươi có thể gọi ta là Nguyệt lão”
“Thần...có thật sao?” Hahari ấp úng hỏi.
“Thật” Nguyệt lão gật đầu.
“Nguyệt lão, hãy cho tôi biết...”
Nguyệt lão giơ tay lên, ngắt lời Yuri
“Bình tĩnh nào cô gái. Đừng sốt ruột như vậy”
“Nhưng mà...”
“Ta biết. Seichi, cậu ta đã bị ác linh bắt đi. Và các cô cậu đến đây là vì muốn cứu cậu ta. Ta nói có đúng không?”
“Đúng là thế. Nguyệt lão xin người hãy nói cho chúng tôi biết Seichi hiện đang ở đâu” Yuri nói.
“Seichi, cậu ta hiện giờ đang ở một không gian khác do ác linh tạo ra. Ta cũng không thể biết chính xác được” Nguyệt lão lắc đầu.
“Vậy...Seichi phải tính sao?” Yuri cắn môi.
Akami cùng Hahari cũng tỏ ra thất vọng.
“Nhưng ta biết chổ của con ác linh ấy” Nguyệt lão tiếp tục.
“Nó ở đâu?” Yuri hỏi.
“Khu chung cư Sosutami”
Yuri liền quay đi
“Akami, Hahari, chúng ta đi thôi”
Hahari và Akami định đi theo thì Nguyệt lão ngăn lại.
“Này cô gái, ngươi đang định đi đâu đấy?”
“Thì đi tiêu diệt con ác linh đó, cứu Seichi” Yuri trả lời.
Nguyệt lão khóe miệng co giật.
“Ngươi lấy gì để tiêu diệt con ác linh đấy?” Nguyệt lão hỏi
“Tôi...”
Nguyệt lão thở dài.
“Ba người các ngươi đi như thế khác nào đi nạp mạng cho nó chứ?”
“Vậy người có cách nào để giúp bọn tôi không?” Hahari hỏi.
“Cách thì có. Nhưng không biết các ngươi có dám làm hay là không thôi”