KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 29: Môn phái Luận võ

Sáng hôm sau, đám người Vương Nhất Tự thu dọn, rời khỏi Tàng Viêm cốc, trở về Thương sơn.

Tin tức về vị phu nhân thứ hai của chưởng môn một lần nữa làm rung chuyển cả Thương sơn đỉnh.

Chưởng môn không phải dẫn sư huynh sư tỷ đi lịch luyện sao?

Sao lại mang về thêm một Sư nương nữa?

Không khí rần rần cả lên.


“Chưởng môn. Người và các đệ tử đi mấy ngày, Phùng đà chủ hôm qua liền gửi thư tới” Lý tổng quản bẩm báo.

Vương Nhất Tự cầm thư lên đọc, tỏ vẻ hài lòng.

“Vương chưởng môn. Liên minh Thánh Tuyền tông đặt ở phía Bắc ngoại thành Hoa Dương, cách 50 dặm. Bao gồm 4 Bát lưu môn phái hợp lại, đứng đầu là Minh chủ Nhạc Bất Quần. Hắn tu vi cảnh giới Võ Tông đỉnh phong, những tên Trưởng lão cũng là Lục Thất phẩm Võ Tông. Liên Minh trên dưới bốn ngàn tên đệ tử.....”

Phùng đà chủ điều tra khá chi tiết a.

“Chưởng môn. Đồng phục môn phái cũng đã làm xong” Lý tổng quản nói.

“Phiền Lý tổng quản phân phát cho bọn đệ tử mỗi người hai bộ. Sau này, những đệ tử mới cũng nhận như vậy” Vương Nhất Tự nói.

“Được. Lão đi làm ngay”. Lý lão lui ra.

Vương Nhất Tự lấy ra một lọ Đan dược, đưa cho Triệu Thiên Tuyết

“Đây cả thảy bốn mươi sáu viên Cảnh giới đan và Căn cốt đan. Ngươi đem phát cho bọn sư đệ sư muội vừa ở Tàng Viêm cốc về. Còn nữa, ngươi gọi Âu Dương Kiệt ra phía sau núi chờ bản tọa”.

“Vâng. Đệ tử cáo lui”.


Hậu viện sau núi.

“Ngươi đến rồi đấy à?” Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng ung dung nói.

Âu Dương Kiệt đi đến, hai tay ôm quyền “Chưởng môn. Đệ tử đã đến. Không biết chưởng môn có gì căn dặn?”

“Ngươi bây giờ tu vi là gì?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Đệ tử vừa phục dụng Đan dược mà chưởng môn ban cho, hiện tại Căn cốt Trung phẩm, cảnh giới cũng tiến lên Nhất phẩm Võ Đồ”

“Tốt a” Vương Nhất Tự hài lòng

“Ở đây bản tọa có một món vũ khí, muốn ngươi dùng thử”

Vương Nhất Tự mở không gian giới chỉ, lấy ra một khẩu súng đưa cho Âu Dương Kiệt.

“Chưởng môn. Đây là gì?” Âu Dương Kiệt nhận lấy khẩu súng, gương mặt ngốc trệ hỏi.

“Là Thương Sơn Đại Hỏa Lực. Lại đây, bản tọa chỉ ngươi cách sử dụng”

“ – Tên: AWM.
- Giới thiệu: Là loại súng bắn tỉa chuyên dụng được dùng trong quân sự.
- Tính năng: Khả năng sát thương cực lớn, tầm bắn xa, độ chính xác cao. Kết hợp ống ngắm 8x, có thể tự do điều chỉnh tiêu cự, nhìn trong đêm.
- Hạn chế: Độ giật cao”
-
Sau khi nắm rõ hoạt động của thứ vũ khí mới. Âu Dương Kiệt giơ súng lên, chuẩn bị tư thế nhắm bắn.

Đạn cũng là được nạp từ Tinh hạch.

“Ngươi nhắm vào tảng đá đó” Vương Nhất Tự chỉ tay vào tảng đá cách xa hơn ngàn thước.

Âu Dương Kiệt một mắt nhắm, một mắt mở, điều chỉnh ngắm, bóp cò.

Bang! Ầm ầm!

Một âm thanh chói tai vang lên, viên đạn được bắn ra lao cực nhanh về phía trước, làm tảng đá vỡ nát.

Âu Dương Kiệt sau khi bóp cò, liền cả người và súng bị văng về phía sau hơn hai mươi thước.


Toàn thân đầy bụi đất, Âu Dương Kiệt khó khăn đứng lên.

“Độ giật quả là rất mạnh a” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Âu Dương Kiệt cầm súng đi tới gần chưởng môn.

“Ngươi thấy sao?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Quả là rất mạnh. Có thể làm vỡ nát cả một tảng đá ở rất xa” Âu Dương Kiệt bàn tay vuốt ve khẩu súng

“Nhưng là độ giật quá mạnh”

“Ngươi có lòng tin chế ngự được nó?”

“Đệ tử có lòng tin” Âu Dương Kiệt quả quyết.

“Tốt a” Vương Nhất Tự thu hồi lại AWM, vỗ vỗ vai Âu Dương Kiệt

“Môn phái Luận võ lần này ngươi sẽ tham gia. Nếu đạt được thứ hạn cao, bản tọa sẽ thưởng cho ngươi thứ vũ khí này”

Âu Dương Kiệt hai con mắt lóe sáng lên.

Hắn là rất muốn tham gia Luận võ môn phái, nhưng vì tu vi so với các sư huynh sư tỷ thấp hơn rất nhiều, tự cho là không thể tham gia.

Nay chính chưởng môn mở lời cho hắn một cơ hội. Máu nóng trong người bốc lên hừng hực.

“Chưởng môn. Đệ tử sẽ không làm chưởng môn thất vọng” hắn nói to.

“Tốt. Đi tập luyện đi”

“Đệ tử cáo lui” Âu Dương Kiệt hừng hực ý chí rời đi.



Ngày đăng ký Môn phái luận võ cuối cùng cũng đến.

Hôm nay chúng đệ tử tập trung đông đủ, xếp hàng ngay ngắn, tràn ngập khí thế.

Đứng trên Đại điện, Vương Nhất Tự chắp tay sau lưng, nói

“Hôm nay bản tọa sẽ dẫn năm đệ tử đi Hàn Vân thành đăng ký Môn phái Luận võ. Hai tháng nay, các ngươi đã cố gắng tu luyện. Đây là lúc cho cả Hàn Vân thành biết tới Thương Sơn phái. Các ngươi có lòng tin?”

“Có!” Đám đệ tử hô lớn.

“Tốt! Triệu Thiên Tuyết, Lục Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Lý Liên Hoa, các ngươi theo bản tọa tham gia Luận võ môn phái”

Vương Nhất Tự gọi tên, năm tên đệ tử bước lên phía trước.

“Phu quân...” Trương Tố Tố phía sau kéo kéo tà áo Vương Nhất Tự.

“Hửm?”

Vương Nhất Tự quay lại, nhìn thấy hai vị phu nhân đang nhìn mình bằng ánh mắt nài nỉ.

“Được rồi. Hai nàng có thể cùng đi xem náo nhiệt”

Hai người lập tức mừng rỡ.

“Đi thôi” Vương Nhất Tự phất tay.

“Chúc chưởng môn cùng các sư tỷ sư huynh (đệ) khải hoàn trở về”

Đám đệ tử hò reo tiễn chân.


Hàn Vân thành mấy ngày này nhộn nhịp, đông đúc hẳn lên.

Rất nhiều môn phái đều cử Trưởng lão đem theo đệ tử của mình đến để tham gia Môn phái Luận võ.

“Nhìn kìa. Đó chẳng phải là tên phế vật của Âu Dương gia hay sao?”

“Hắn tới đây làm gì? Không lẽ muốn tham gia Môn phái Luận võ?”

“Hắn chỉ là tên phế vật. Tham gia tranh tài cũng chỉ như là đem thân cho người khác ngược thôi”

Đám võ giả nhìn thấy Âu Dương Kiệt liền nhao nhao bàn luận.

“Mặc kệ bọn hắn. Chúng ta đến ghi danh thôi” Vương Nhất Tự bảo đám đệ tử.

“Tên môn phái?” người ghi danh hỏi.

“Thương Sơn phái” Vương Nhất Tự trả lời.

“Số lượng đệ tử tham gia?”

“Năm người”

“Tên?”

“Triệu Thiên Tuyết. Lục Thiên Cầm. Trương Tấn. Lý Liên Hoa. Âu Dương Kiệt”

Người ghi danh viết viết, chợt ngừng tay

“Âu Dương Kiệt? Âu Dương gia dòng chính?”

“Làm ơn bỏ Âu Dương gia dòng chính” Vương Nhất Tự nói

“Chỉ Âu Dương Kiệt”

“Được rồi. Ghi danh hoàn tất. Ngày mai hãy đến tham gia”


Đám người Vương Nhất Tự định rời đi.

Thì ngay lúc này có một tên thanh niên đi tới.

“Kia chẳng phải là đại ca Âu Dương Kiệt sao? Sao lại có mặt ở đây?”

Hắn nhìn Âu Dương Kiệt chế giễu.

Hắn là Âu Dương Thành, cũng là Âu Dương gia dòng chính, Âu Dương Kiệt là ca ca hắn.

“Một phế vật như ca thì không nên xuất hiện chổ này a”

Âu Dương Kiệt nắm chặt nấm đấm, đi lại trước mặt hắn.

“Cẩn thận lời nói của ngươi”

“Sao? Ca muốn đánh ta sao? E là ca không đủ tư cách a. Nè. Đánh đi. Đánh đi”

Âu Dương Kiệt giận run người, nhưng vẫn không ra tay.

Phải nhịn, nhất quyết phải nhịn.

Nhưng là...

Bành!

Vương Nhất Tự lao đến giáng một cú thẳng mặt Âu Dương Thành, làm hắn té ngã xuống đất.

“Ngươi...? Ngươi là ai?”

“Chưởng môn Thương Sơn phái” Vương Nhất Tự đứng trước mặt hắn nói.

“Dám tùy tiện đánh người của Hằng Sơn phái. Ngươi là không muốn sống nữa.” Âu Dương Thành gắt lên.

“Thì sao?”

Bành! Bành!

Vương Nhất Tự lại bồi thêm cho hắn mấy cước.

“Aaaaaa...” hắn kêu lên thống khỗ.


“Ngừng tay!” Chợt phía sau có một người trung niên đi tới.

“Trưởng lão.....cứu ta...”

“Ngươi là ai, lại dám đả thương ta Hằng Sơn phái đệ tử?” tên trưởng lão âm trầm hỏi.

“Tên đệ tử này của ngươi là kêu ta đánh, nên ta mới đánh” Vương Nhất Tự thản nhiên

“Thật là... đệ tử của Hằng Sơn phái lại là có sở thích muốn ăn đòn a”

“Ngươi....” tên Trưởng lão Hằng Sơn phái cả giận.

“Ta làm sao?” Vương Nhất Tự bĩu môi.

“Lá gan ngươi đúng là không nhỏ”

Tên Trưởng lão lập tức vận khí tức, thi triển chưởng pháp.

Liền lúc đó, lại có người đến.

“A! Thì ra là Vương chưởng môn”

Cả đám người ngoáy lại nhìn.

Tống đà chủ Phân đà Ma Thần tông đi tới.

“Thì ra là Tống đà chủ”

Tên trưởng lão nhìn thấy đà chủ của Ma Thần tông tới liền thu hồi lại khí tức.

“Vương chưởng môn là dẫn đệ tử đến để tranh tài?” Tống đà chủ hỏi.

“Đúng vậy a” Vương Nhất Tự cười nói.

“Tống đà chủ, ngươi và người này có quen biết?” tên Trưởng lão Hằng Sơn phái hỏi.

“Đây là Vương chưởng môn. Chưởng môn Thương Sơn phái. Cùng với ta trước kia có qua lại. Ngươi hỏi làm gì?” Tống đà chủ nhìn hắn nói.

“Vương chưởng môn vô cớ đả thương đệ tử ta. Ta cần hắn giải thích” Trưởng lão Hằng Sơn phái gằn giọng.


Nhìn quanh một lượt, Tống đà chủ liền nói

“Ta cảm thấy đây chỉ là hiểu lầm. Bỏ qua được nên là bỏ qua a”

“Hiểu lầm?”

“Sao? Có ý kiến?” Tống đà chủ nhíu mày nhìn hắn.

“Không. Không ý kiến” Tên trưởng lão nói.

Hắn là Trưởng lão của Hằng Sơn phái, một Thất lưu môn phái, ở Hàn Vân thành xem như cũng có tiếng nói.

Nhưng là cũng không thể đắc tội với Ma Thần tông được.

“Nếu đã không có gì nữa. Cũng là nên giải tán a. Nhường chổ cho người khác đến ghi danh a” Tống đà chủ nhìn hắn nói.

“Chúng ta đi!” Tên trưởng lão hô đám đệ tử rời đi.

“Đa tạ Tống trưởng lão giải vây” Vương Nhất Tự ôm quyền.

“Ấy. Vương chưởng môn. Ta không dám nhận a” Tống đà chủ giật mình ngăn lại.

“Vương chưởng môn đã cất công đến Hàn Vân thành hay là ghé qua ở tạm chổ ta?”

“Không. Không thể làm phiền Ma Thần tông. Ta không muốn người khác nghi kỵ” Vương Nhất Tự nói.

“Nếu đã là vậy. Ta cũng không ép Vương chưởng môn”

“Môn phái còn nhiều việc. Ta đi trước. Cáo từ” Vương Nhất Tự dắt đệ tử rời đi.

“Cáo từ”


Bình luận

Truyện đang đọc