KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 71: Trả ngươi một món nợ.

“Hahaha...”

Cuồng Chiến Đế cười lớn

“Ta không hề muốn đối đầu với ngươi, nhưng đã nhận lệnh từ Thiên giới, không thể không làm. Có điều...ngăn cản ngươi không phải ta, mà là bọn chúng”

Cuồng Chiến Đế chỉ tay về đám Thiên tướng.

“Dựa vào bọn chúng?”

Vương Nhất Tự nhíu mày

“Liệu có thể ngăn cản bản tọa?”

“Không. Bọn chúng không thể. Nhưng bọn chúng có thể kéo được một chút thời gian...”

Vừa dứt lời, Cuồng Chiến Đế nhảy lên cao, vòng ra sau lưng đám người Trương Tố Tố.

“Ngươi có thể giải quyết đám Thiên tướng, sau đó cứu nữ nhân ấy. Nhưng còn những người này?”

Cuồng Chiến Đế kiêu ngạo nói

“Ngươi sẽ chọn cứu một người hay cứu tám người?”

Vương Nhất Tự nhăn mặt.

Ba đệ tử liền rút vũ khí, đứng đối diện Cuồng Chiến Đế, che chắn cho bốn phu nhân.

“Thật bỉ ổi” Vương Nhất Tự gằn giọng.

“Phu quân, không cần lo cho bọn thiếp, mau cứu Minh Anh tỷ...” Tố Tố lấy ra Thiên Ma Cầm, nói lớn.

Hoa Vi Nghi cùng Tiểu Doanh cũng triệu gọi ra Thanh Thanh và tiểu Mãng.

Thanh Thanh vừa xuất hiện, liền thì triển một kỹ năng.

Mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển dữ dội, các tầng đất đá bỗng chốc trồi lên, tạo thành một khu vực rộng lớn.

Hoa Vi Nghi lo sợ mọi người sẽ bị đánh rơi xuống vực nên đã ra lệnh cho Thanh Thanh tạo nên một khoảng sân rất rộng, đường kính lên đến gần trăm thước.

“Cũng có chút khả năng a”

Cuồng Chiến Đế tặc lưỡi

“Nhưng liệu tám người các ngươi cùng hai con thú có thể chống lại ta?”

Đúng là không có cơ hội chống lại.

Đứng trước mặt bọn hắn hàng thật giá thật một trong Thập Đại Đế.

Đừng nói là tám người, cho dù tám trăm người cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Nhưng là, phải kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, cho đến khi phu quân (chưởng môn) cứu được Minh Anh.

Cho đến lúc đó, nhất quyết phải cầm cự.

“Sai rồi. Không phải là tám người, mà là mười người” Chung Quỳ cùng Serbes xuất hiện trong vòng tròn trận pháp.

Chung Quỳ tiểu yêu cầm trên tay một cây roi dài phảng phất lửa.

Serbes cũng biến thành dạng Thú nhân, nhìn chằm chằm Cuồng chiến đế

“Cuồng chiến đế? Một đối thủ rất đáng để giao đấu”

“Giao cho các ngươi”

Vương Nhất Tự nói lớn, sau đó nhảy lên đối đầu với năm ngàn Thiên tướng.

Cuồng chiến đế cụng hai găng tay vào nhau

“Đến đây!”

Trương Tố Tố liền vận thân pháp nhảy lùi ra phía sau, lập tức khởi động màn chắn hộ giáp cho cả nhóm, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh, tiểu Mãng, Chung Quỳ, Trương Tấn cùng lui về sau, bảo vệ cho Tố Tố.

Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Long Hân Di, Serbes cùng Thanh Thanh lao đến đối mặt với Cuồng chiến đế.

Hoa Vi Nghi liền thi triển một loại Trận pháp.

Phía dưới chân Cuồng chiến đế xuất hiện một vòng tròn, trọng lượng đè nén xuống hắn liền gia tăng gấp 20 lần.

Cuống chiến đế hừ lạnh một tiếng, lao đến.

“Băng Hoa Bạo Vũ”

Lục Thiên Cầm liền thi triển ra kiếm thuật.

Hàng trăm đạo kiếm khí hàn băng vun vút lao đến Cuống chiến đế.

Bên cạnh, Âu Dương Kiệt cũng vác RPG lên vai, khóa mục tiêu.

Đùng!

Viên đạn lao đến.

Cuồng chiến đế đưa hai tay lên đón đỡ.

Bành!

Hắn bị đánh văng ba bốn bước, nhưng không hề bị một vết xước nào.

Keng! Keng!

Trăm đạo kiếm khí chém tới người Cuồng chiến đế, nhưng không hề gây ra một vết xước nào trên bộ giáp của hắn.

Bành!

Serbes, Hân Di đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, vận toàn lực tung ra quyền, đem hắn đánh văng ra bảy tám thước.

Lợi dụng thời cơ đó, Thanh Thanh liền thi triển thuật.

Mặt đất rung chuyển, tạo thành từng lớp đất, bám lấy thân thể Cuồng chiến đế giữ hắn nằm yên đó.

Bành!

Một viên đạn lại lao đến chổ Cuồng chiến đế nổ tung.

Nhưng là, Cuồng chiến đế đã biến mất, chổ đó chỉ còn lại một hố đất mà thôi.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Thanh Thanh, một quyền đánh bay Thanh Thanh ra xa mấy mươi thước.

Thanh Thanh ăn trọn một quyền, văng ra xa, toàn thân không cử động, bất tỉnh tại chổ.

“Thanh Thanh” Vi Nghi lo lắng gọi to.

Nàng sau đó liền vận sức gia cố cho trận pháp trọng lực.

Đã lên đến 25 lần trọng lực mà hắn vẫn có thể tự do di chuyển thế sao?

Liễu Doanh liền lập tức thi triển thuật trị thương lên Thanh Thanh.

Lục Thiên Cầm vung Ỷ Thiên Kiếm chém xuống chổ Cuồng chiến đế.

Bang!

Cuồng chiến đế một tay đỡ lấy kiếm, trực vận quyền đánh vào Thiên Cầm.

Âu Dương Kiệt cùng Serbes cũng bằng nhanh nhất lao đến.

Âu Dương Kiệt ôm lấy tay hắn ghì xuống.

Serbes thì vận hết lực lượng đấm vào sau lưng hắn.

Hân Di cũng lao đến ghì tay còn lại xuống.

Chung Quỳ lúc này cũng xuất hiện, roi quấn lấy người Cuồng chiến đế ghì chặt.

Trọng lực đè lên hắn lúc này đã lên đến 37 lần.

Cuồng chiến đế nhăn mặt, cố vùng ra.

Đám người bằng hết sức lực ghì chặt hắn.

Rắc...Rắc...

Thiên Cầm liền thi triển Hàn băng, băng phong nữa phần thân dưới của hắn.

Âu Dương Kiệt, Serbes và Hân Di liền nhảy ra.

Tách...tách...

Cuồng chiến đế nhanh chóng bị băng phong toàn thân.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, lớp băng dần nứt ra.

Thiên Cầm nhíu mày, vận khí tức, gia cố cho lớp băng.

‘Phải ráng cầm cự. Phải ráng giữ chân hắn. Chưởng môn, người mau nhanh lên”.


Vương Nhất Tự bay lên không, đối mặt với năm ngàn Thiên tướng.

Đám Thiên tướng liền cầm kiếm lao đến.

Vương Nhất Tự quét ngang Kim Cô Bổng, đem vài trăm tên đánh văng ra xa, giáp trụ vỡ nát.

“Cùng lao đến đây”

Vương Nhất Tự hét lớn, vung Kim Cô Bổng đánh xuống, lại một đòn hạ hơn trăm tên.

Vương Nhất Tự bộc phát ra ngùn ngụt khí tức, hắn muốn bằng nhanh nhất hạ đám Thiên tướng này.

Bang!

Bang!

Bang!

Chỉ trong chưa đầy một phút, số lượng Thiên tướng đã giảm hơn một nữa.

Nhưng bọn chúng vẫn cứ lao lên ngăn cản Vương Nhất Tự.

Bang!

Bang!

Bang!

Vương Nhất Tự thi triển thân pháp, lướt đến, vung gậy liên hồi.

Đám Thiên tướng cũng giảm sút nhanh chóng.

Chỉ chưa đầy năm phút, năm ngàn Thiên tướng đã bị Vương Nhất Tự quét sạch.

Vương Nhất Tự từ phía trên, phóng Kim Cô Bổng xuống giữa thềm đá.

Kim Cô Bổng chợt biến cao lên hơn mười thước.

Vương Nhất Tự từ từ hạ xuống thềm đá.

Phía bên trên, bầu trời vần vũ mây đen, ánh chớp.

Thiên Lôi Đại trận khởi động.

Ầm...ầm...ầm...

Hàng trăm ánh chớp hướng Vương Nhất Tự đánh xuống.

Nhưng tất cả điều bị Kim Cô Bổng hấp thụ sau đó truyền thẳng xuống đất.

“Ra đây”

Vương Nhất Tự triệu hồi Hỗn Mang Hoang Trùng, âm trầm ra lệnh cho nó

“Phá kết giới này cho bản tọa”

Vương Nhất Tự và Triệu Minh Anh chỉ còn cách nhau một lớp màn chắn kết giới.

Yêu trùng liền bắt đầu ăn kết giới, nhanh chóng khoét rộng ra.

Vương Nhất Tự quay về phía đám người Lục Thiên Cầm gọi to.


“Đưa bản tọa kiếm”

Phía bên này, nghe Vương Nhất Tự hô lớn, Trương Tấn lập tức lấy ra Lăng Yên kiếm, vận sức quăng nó đến chổ Vương Nhất Tự

“Chưởng môn, tiếp kiếm”

Vương Nhất Tự đón lấy kiếm, sau đó tiến vào trong.

“Sư tỷ...ta tới cứu ngươi đây...”

Vương Nhất Tự cầm Lăng Yên kiếm chặt hết mấy sợi xích đang trói tay chân Minh Anh, thân thể nàng liền đổ ập xuống sàn.

Hắn vì sao không sử dụng Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, đơn giản vì hắn không muốn làm tổn thương đến Minh Anh.

Ầm....

Cùng lúc này, Cuồng Chiến Đế bộc phát ra tu vi, phá vỡ băng phong, đem bọn người Lục Thiên Cầm đánh văng ra xa.

Thiên Cầm, Serbes, Âu Dương Kiệt, Long Hân Di bị hất văng ra mấy mươi thước, miệng phun ra một ngụm máu.

Bốn người chật vật đứng dậy.

Hắn quá mạnh, không thể giữ lâu được nữa.

Chưởng môn (phu quân) người mau chóng cứu Minh Anh ra đi.

Nhưng là...

Cuồng Chiến Đế giơ tay lên ra hiệu cho đám người dừng lại.

“Không cần đánh nữa. Từ lúc đầu ta đã không muốn đánh với các ngươi rồi”

Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Long Hân Di Serbes khựng lại, gương mặt hiện lên ngốc trệ.

“Viêm Ân Đế, ta xem như trả ngươi món nợ khi xưa...sau này ngươi phải tự lo lấy...”

Nói rồi, Cuồng chiến đế biến mất vào hư không.

Đám người Trương Tố Tố không hiểu chuyện gì, nhưng cũng thở ra nhẹ nhõm.

Liền lập tức đi đến trước bậc thềm đá.

Vương Nhất Tự nâng Minh Anh dậy.

Đôi mắt nàng mở ra nhìn hắn, nhưng vô hồn.

“Ta cuối cùng cũng cứu được tỷ...”

Rắc...Rắc...

Khối đá đen bất chợt vỡ ra.

Một đạo hắc quang từ bên trong bay vụt ra, sau đó nhanh chóng biến mất.

Đám người Trương Tố Tố nhìn theo, bọn họ biết cái gì vừa mới thoát ra.

“Tam giới sau này sẽ sóng to gió lớn đây”

Diêm La Vương đứng phía xa lắc đầu.

Xoạt!...

Đột nhiên Minh Anh cầm lấy kiếm dưới chân Vương Nhất Tự, đâm vào ngực hắn.

Mũi kiếm xuyên qua sau lưng, máu tươi chảy xuống.

“Sư tỷ...ngươi...”

Vương Nhất Tự khóe miệng chảy ra máu nói.

Minh Anh vẫn vô hồn nhìn hắn.

“Phu quân!”

“Chưởng môn!”

Đám người Trương Tố Tố gương mặt biến sắc, liền lao đến, mặc kệ Thiên Lôi Đại trận đang đánh xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc