KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 114: Ngài thanh tra Kankuro

Tối hôm đó.

Lee MinYing đích thân lái xe chở Swichi cùng Sakura đến khu thể thao phức hợp Tokyo.

“Cậu chủ, khu thể thao đang bị cảnh sát phong tỏa, tôi chỉ có thể đưa hai người vào trong, chứ không thể giải tán hết cảnh sát ở chổ đó”

“Vậy là vẫn còn người ở đó sao?” Seichi hỏi.

“Vâng, có hai cảnh sát ở lại trực đêm ở đó”

“Vậy cũng được. Chỉ cần họ không xen vào chuyện của chúng ta là được”

“Chuyện này...”

“Sao thế? Có chuyện gì sao?”


Khoảng mấy tiếng trước.

Văn phòng thám tử, trực thuộc Sở cảnh sát Tokyo.

Lee MinYing ngồi trong văn phòng, đối diện với một thanh tra cảnh sát.

“Cô Lee, cô có manh mối giúp cảnh sát trong vụ án lần này sao?” viên thanh tra hỏi.

Tên ông ấy là Kankuro Hashunishi, thanh tra phụ trách trọng án của khu thể thao phức hợp Tokyo.

“Ngài thanh tra, tôi không hề có manh mối trong vụ này” Lee MinYing thản nhiên nói.

“Vậy cô Lee đến đây để làm gì?”

“Tôi biết một người có thể giúp ngài thanh tra trong vụ án lần này”

“Vậy là cô đến đây để giới thiệu người cho chúng tôi sao?”

“Đúng là vậy”

Thanh tra Kankuro lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Phù....

Ông rít một hơi.

“Cô Lee, cô nói xem, tại sao cảnh sát chúng tôi lại cần người đó giúp đỡ?”

“Ngài thanh tra, vụ án đang bế tắc. Án mạng liên tiếp xảy ra, đã là 14 người, nhưng bên phía cảnh sát vẫn không hề điều tra được gì cả.

Dấu vân tay hung thủ, hung khí sát hại nạn nhân...đều không tìm ra.

Ngoài tên tuổi và nơi ở của các nạn nhân ra, các ngài đã tìm được gì chưa?”

“Đây là việc của cảnh sát, không thể nói cho cô biết được”

“Để tôi đoán, là không, đúng không?

Không có gì cả. Ngay cả Camera ở khu thể thao cũng không hề ghi lại bất cứ thứ gì cả. Tất cả đều...hoàn toàn bình thường.

Tất cả nạn nhân chỉ như là...tự chết đi”

“Ý cô là sao?” Kankuro rít một hơi thuốc.

“Ngài thanh tra cho rằng những người đó là do con người sát hại sao?” Lee MinYing thản nhiên hỏi.

Thanh tra Kankuro nhíu mày

“Ý cô là tất cả bọn họ đều không phải do con người giết?”

“Đúng là như vậy”

“Vậy cô có thể nói cho tôi biết, thứ gì đã giết họ không?”

“Là ác linh”

“Hahaha....”

Kankuro cười lớn, đặt điếu thuốc lên gạt tàn

“Ác linh? Cô muốn nói những nạn nhân đó đều là do hồn ma giết chết?”

“Đúng là vậy” Lee MinYing gật đầu.

“Cô Lee, cảnh sát chúng tôi hiện rất bận. Tôi không có thời gian rảnh ở đây để nghe chuyện cười của cô đâu”

“Chuyện cười?”

Lee MinYing bắt chéo hai chân, nhìn thẳng vào mắt thanh tra Kankuro

“Câu chuyện cười của tôi có thể giải quyết dứt điểm vụ này đấy!”

Kankuro gối cằm lên hai mu bàn tay, nhìn Lee MinYing nói


“Được rồi, cô Lee, tôi hiện tại đang rất bận, mời cô về cho”

Lee MinYing không miễn cưỡng, liền đứng lên, quay người bước về phía cửa

Cô giơ ba ngón tay lên nói

“Ba cảnh sát đã đột nhiên biến mất trong khi đang điều tra lần trước, và đến giờ họ vẫn chưa được tìm thấy.

Và hôm nay, đã có thêm hai người nữa mất tích. Ngay trước mũi của các ngài.

Ngài thanh tra, có thể ngài sẽ không tin tôi, tôi cũng không bắt buộc ngài phải tin.

Nhưng khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này, dù sau này ngài có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không quan tâm...”

Lee MinYing trực bước đi.

“Khoan đã!”

Kankuro liền ngăn lại.

“Thông tin đó, cô làm sao biết được?”

“Ngài không cần bận tâm tại sao tôi lại biết. Cái cần thiết ngay lúc này là ngài cần phải hành động. Và tôi, tôi nắm giữ cái chìa khóa để mở ra bí mật của vụ này”

Lee MinYing quay lại hỏi

“Ngài thanh tra, ngài có muốn cộng tác với tôi không?”


Két!....

Chiếc xe dừng lại trước cổng Khu thể thao phức hợp Tokyo.

Lee MinYing bước xuống xe, mở cửa cho Seichi.

Một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới.

“Cô Lee, cô đã đến” Kankuro nói.

“Ngài thanh tra, đây là cậu chủ tôi, Seichi Yamato và bạn cậu ấy, Sakura Yukimura”

Seichi giơ tay ra

“Chào thanh tra”

Kankuro nắm lấy tay Seichi

“Chào cậu, tôi là Kankuro, thanh tra cảnh sát, trực thuộc văn phòng cảnh sát trung tâm Tokyo”

“......” Sakura đứng phía sau Seichi im lặng, chống cậy gậy giữ chặt, ánh mắt nhìn vào bên trong khu thể thao.

“Ngài thanh tra, chúng tôi có thể vào trong hay không?” Seichi hỏi.

“Có thể, nhưng tôi sẽ theo các cậu” Kankuro nói.

“Ngài thanh tra, ngài biết là tôi đến đây để làm gì chứ?”

“Cô Lee đã nói cho tôi biết việc đó. Nhưng tôi chỉ cho cậu đêm nay thôi, nếu như không tìm ra được gì, sẽ không còn lần nào khác nữa” Kankuro nhíu mày.

“Một đêm là đủ” Seichi thản nhiên nói, sau đó quay lại Sakura.

“Cậu cảm giác được gì không?”

“Rất rõ...nó hẳn là ở bên trong chổ này” Sakura nhăn mặt nói.

“Vậy chúng ta vào thôi”

Seichi trực bước đi thì chợt một âm thanh vang vọng khắp khu thể thao.

Cách! Cách!

Đám người khựng lại.

“Âm thanh đó là gì?” Seichi nhíu mày hỏi.

“Tôi cũng không biết” Kankuro nói “Âm thanh này, cứ cách một chút sẽ vang lên. Tôi đã cho người tìm kiếm, nhưng không tìm thấy thứ gì phát ra âm thanh đó cả”

“Vậy à....” Seichi cùng đám người tiến vào bên trong.


Đám người bước vào khu thể thao.


Đây là khu phức hợp, gồm một dãy nhà 3 tầng và một hồ bơi 10 làn.

Seichi triển khai ra Vùng đất của Hoàng đế, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh.

Bầu không khí có hơi u ám, ngột ngạt.

Nhưng ngoài cái cảm giác rùng rợn ra, Seichi không cảm nhận được gì cả.

“Kì lạ...tớ chả cảm thấy được gì...”

“Đúng là thế, khi đứng bên ngoài, tôi có cảm giác rất giồng với chung cư Sosutami, nhưng khi bước vào đây, cái cảm giác đó liền biến mất...” Sakura nói.

Kankuro đi phía sau, im lặng quan sát hai đứa.

Ông cũng không biết tại sao mình lại ở đây, tại sao lại cho những đứa trẻ này bước vô hiện trường vụ án.

Ông chỉ có một linh cảm, nó nói với ông rằng lời của Lee MinYing nói là thật. Và ông tin vào linh cảm đó.

“Cậu chủ, có thể là do vật kia chăng?”

Lee MinYing chỉ tay vào chổ bán vé.

Phía trong quầy vé, có bày một chổ thờ cúng, bên trong là một bức tượng Phật.

Seichi cùng Sakura nhíu mày nhìn.

“Có thể là do bức tượng Phật kia” Seichi gật đầu.

Cả đám cùng không chú ý gì nhiều đến tầng trệt, liền đi lên tầng 1.

Nhưng khi vừa bước chân đến hành lang tầng 1, một luồng gió lạnh bất chợt thổi đến đâm người.

“Sakura...” Seichi ánh mắt ngưng trọng nói.

Sakura khẽ gật đầu

“Ừm...tôi có thể nhận ra...” ánh mắt Sakura tập trung cao độ.

Kankuro đứng phía sau khó hiểu

“Hai cô cậu làm sao đấy? Sao lại dừng lại?”

“Không có gì”

Seichi nói

“Đi thôi”

Cả đám bước đến căn phòng cuối cùng của dãy hành lang.

“Đây là phòng thay đồ”

Kankuro nói

“Chúng tôi đã kiểm tra mấy lần rồi, không có gì bên trong cả”

Tuy nghe ông Kankuro nói vậy, nhưng Seichi vẫn mở cửa bước vào.

Bên trong phòng thay đồ là hai dãy ghế dài, song song nhau.

Bức tường ba bên được bố trí các tủ sắt cá nhân liền kề nhau.

Không có gì cả, hoàn toàn trồng rỗng.

Tất cả tủ đều khóa ổ khóa ngoài.

Nhưng để ý kỹ, có một tủ không hề có ổ khóa.

Seichi bước đến chổ cái tủ nằm cuối cùng phía bên trái.

“Ngài thanh tra, cảnh sát có kiểm tra bên trong tất cả những cái tủ này không?”

Kankuro lắc đầu.

“Không. Những cái tủ này đều khóa ngoài, chìa khóa thì nằm ở quầy bán vé.

Với lại, theo lời nhân viên ở đây, những vận động viên và khách đến khu thể thao đều chọn thay đồ ở phòng thay đồ tầng trệt, rất ít ai lên đây”

Seichi mở cửa tủ ra.

Cả đám tò mò nhìn vào bên trong.

Chỉ có một con gấu bông nằm trong đó, hoàn toàn không có gì đáng nghi.

Seichi cầm con gấu lên quan sát, sau đó đặt nó về vị trí cũ, sau đó đóng cửa tủ lại.

“Chúng ta đi đến những phòng khác xem” Seichi quay người bước đi.


Cả đám bước ra đến cửa, thì bỗng chốc căn phòng liền vang lên tiếng nói.

“Ehehehe...tìm...ta...đi...nào...”

Đám người khựng lại, đứng hình mất mấy giây.

Là một giọng nói của một bé gái.

Giọng nói đó phát ra phía sau lưng đám người.

Ông Kankuro liền quay lại, gương mặt hiện lên ngốc trệ, quan sát xung quanh.

Căn phòng vẫn vậy, không có gì thay đổi cả.

Khoan!

Cánh cửa tủ Seichi đóng lại khi nãy, bây giờ mở toang ra.

Bốn người cùng chạy đến xem xem.

Con gấu bông đã biến mất.

Kankuro khóe miệng hơi giật

“Chuyện gì thế này...?”

Ông vội khom xuống, nhìn phía dưới hai dãy ghế.

Trống không, hoàn toàn không có gì cả.

Cửa căn phòng vẫn đóng, tất cả các tủ đều khóa ổ khóa ngoài.

Vậy con gấu bông đã biến đi đâu?

Và ai làm?

Không lẽ nó lại tự biến mất được sao?

“Seichi kun...bắt đầu rồi...” Sakura nói.

“Ừm...nếu tờ đoán không lầm thì con gấu bông kia chính là nguồn gốc sức mạnh của con ác linh này. Chỉ cần tìm được nó, sẽ tiêu diệt được ác linh” Seichi âm trầm nói.

“Cậu chủ, vậy chúng ta phải bắt đầu tìm từ đâu đây?” Lee MinYing hỏi.

“Tất cả!”

“.....” Lee MinYing.

“Khoan đã, các người đang nói gì vậy?” ông Kankuro ngốc trệ hỏi.

“Chúng tôi đang nói về kẻ đã gây ra tất cả chuyện này...” Seichi âm trầm nói.

“Ý cậu nói là....do ác linh?”

“Chính xác”

“Làm sao có thể chứ? Trên đời này làm gì có ma quỷ” ông Kankuro phản bác.

Seichi cùng Kakura quay người bước đi.

Lee MinYing theo sau bọn họ.

“Ngài thanh tra, nếu như ngài muốn sống qua đêm nay, tốt nhất nên bám sát bọn tôi một chút” Seichi nói.

“Để tôi xem xem, ma quỷ rốt cuộc là như nào!”

Ông Kankuro hừ lạnh một tiếng, bước theo đám người.

Trong lòng ông vẫn không thể chấp nhận được chuyện ma quỷ giết người.

Ông theo bọn Seichi là để chứng minh điều đó.


Nhưng Kankuro không ngờ được rằng, đêm hôm đó là một đêm kinh hoàng nhất từ trước đến nay đối với ông.

Một đêm mà mãi mãi về sau này, ông sẽ run lên bần bật mỗi khi nghĩ về nó.





Bình luận

Truyện đang đọc