KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 103: Người thứ tám

“Seichi kun?!”

Kazari lo lắng gọi.

“khụ ... khụ ...”

Seichi ho vài tiếng, gắng gượng đứng dậy.

“Em không sao...Kazari senpai, chị... không sao chứ?”

“Seichi...tay của cậu...?”

“Không sao...”

Vừa nãy Seichi ôm lấy Kazari, đỡ dùm nàng một đòn.

Hiện giờ vai và cánh tay trái máu chảy ra đầm đìa, vết thương dài và sâu tựa như bị một con hung thú cào trúng.

Seichi nhăn mặt, toàn bộ phần cơ thể bên trái đau buốt.

Xoạch...Rốp... Rốp....

Một bóng đen to lớn, cao gần hai mét, từ từ bước ra khỏi đống đổ nát của căn nhà ma.

Seichi cùng Kazari nhíu mày nhìn về phía nó.

Bóng đen dần hiện rõ ra hình dáng.

Là bà lão khi nãy ở dưới hầm, nhưng to lớn hơn, bộ dạng cũng kinh dị hơn.

Tay phải bà ta là một bàn tay khổng lồ với móng vuốt sắt nhọn.

Gương mặt dị dạng.

Phía sau lưng mọc ra chi chít những sợi chỉ đỏ lơ lửng trong không trung.

Tay trái ôm khư khư một vật gì đó.

Bà ta tỏa ra một luồng khí tà ác kinh khủng chậm rãi tiến về phía hai người.

“Chuyện...chuyện này là sao...? Chẳng phải... khi nãy...?”

Kazari khóe miệng co giật.

Toàn thân không dám cử động.

Tựa như nếu cử động sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Seichi bước lên phía trước, đứng che cho Kazari, tay phải nắm chặt Excalibur.

“Tên này mới là ác linh thật sự. Vừa nãy ở dưới hầm chỉ là một cái bẫy mà thôi”

Seichi âm trầm nói.

Bây giờ cậu mới nhớ ra lời mà Nguyệt lão đã nói.

“Muốn tiêu diệt ác linh, cần phải phá hủy nguồn gốc sức mạnh của nó”

“Lilith”

Seichi triệu hồi ra Lilith.

“Đưa Kazari senpai ra khỏi đây”

“Hả?” Kazari ngạc nhiên.

“Vâng thưa chủ nhân” Lilith gật đầu.
Sau đó liền ôm Kazari nhảy đi.

“Không! Seichi kun...” Kazari cố vùng ra.

Vừa lúc Lilith mang Kazark đi khỏi, ác linh cũng lao đến Seichi.


Lilith ôm Kazari đáp xuống một chổ gần cổng.

Kazari liền vùng ra, sau đó trực chạy về chổ Seichi.

“Đứng lại” Lilith ngăn cản.

“Tránh ra! Tôi phải đến chổ Seichi kun”

“Mệnh lệnh của ta là giữ ngươi an toàn. Ngươi không được đến đó” Lilith gằn giọng.

“Nhưng...Seichi làm sao có thể đánh lại con ác linh đó? Hơn nữa cậu ấy đang bị thương rất nặng”

“Thế ngươi đến đó sẽ giúp được hay sao?” Lilith thản nhiên hỏi.

“Chuyện này...” Kazari khựng lại.


“Ngươi đến đó ngược lại còn khiến chủ nhân phân tâm, sẽ càng nguy hiểm hơn”

“Nhưng mà...”

“Sao không ở yên đây, tin tưởng vào chủ nhân của ta?”

“....” Kazari.


Rầm!

Ác linh vung cánh tay của nó xuống đất, cày nát cả mặt đường.

Seichi vừa kịp nhảy ra né tránh.

‘Chỉ cần dính phải một đòn nữa là mình... chết chắc...’ Seichi nhăn mặt.

Vết thương của cậu càng lúc càng chảy máu nhiều hơn.

Nhưng cử động của cậu lúc này đều làm cho miệng vết thương thêm rộng ra.

“Chết tiệt! Không thể kéo dài được. Vùng đất Hoàng đế, triển khai”

Seichi nhíu mày, triển khai Vùng đất của Hoàng đế, sức mạnh của cậu được tăng lên 1%.

Nhưng mà 1% này cũng chả thấm vào đâu trong tình huống bây giờ.

Ác linh rất nhanh quay người lại, cánh tay phải quạt ngang hướng Seichi, đồng thời những sợi dây rối cũng lao đến tấn công.

Rẹt... rẹt...

Seichi vung kiếm chém đứt những sợi dây rối, nhảy lùi lại mấy bước.

“Chủ nhân. Vật mà ác linh cầm trên tay là một con rối bằng gỗ. Có thể chính là nguồn gốc sức mạnh của nó” hệ thống nhắc nhở.

“Tìm được nhưng không thể làm gì được. Nó quá nhanh, lại còn có tầm tấn công rộng” Seichi ngưng trọng nói.

Keng!

Seichi giơ kiếm đỡ đòn tấn công của ác linh, cả người thoái lui bảy, tám bước.

“Chủ nhân có muốn học kỹ năng mới ngay bây giờ không?” hệ thống hỏi.

“Là loại kỹ năng gì?”

Rầm!

Seichi lại nhảy ra né tránh.

“Hiện tại chủ nhân có thể học một lúc hai kỹ năng: Trị liệu cấp tốc và Gia tốc”

“Làm đi” Seichi ra lệnh cho hên thống.

“Ting! Chúc mừng chủ nhân vừa học được hai kỹ năng mới: Trị liệu cấp tốc và Gia tốc” hệ thống thông báo.

Sau khi có được hai kỹ năng mới, Seichi liền ngay lập tức sử dụng.

“Trị liệu cấp tốc”

Một luồng sáng xanh bao quanh lấy vết thương trên người Seichi.

Máu ngừng chảy.

Miệng vết thương cũng từ từ khép lại.

Thể lực cũng được phục hồi.

Nhưng Seichi không chú ý đến nhưng cái đó.

Cậu liền sử dụng kỹ năng thứ hai.

“Gia tốc, triển khai”

Ngay khi sử dụng Gia tốc, tốc độ của Seichi được tăng lên 50%.
Seichi liền lướt đến chổ ác linh.

Vung kiếm chém xuống.

Xẹt...

Excalibur chém xuống, cắt đứt cánh tay trái của ác linh.

“Gaaaaaaaaaaaaa.....”

Ác linh thét lên đau đớn.

Tiếng thét vang vọng cả công viên.

“Đi chết đi!”

Seichi hét lớn, chém thẳng vào con rối rơi ra từ cánh tay của ác linh.

Ầm...

Con rối gỗ bị Seichi một kiếm chém vỡ nát.

Một luồng khi hắc ám thoát ra chổ con rối.

Ác linh lại thét lớn lên, tiếng thét chứa đầy giận dữ cùng đau đớn.

Thân thể nó dần nứt ra, sau đó vỡ nát thành ngàn mảnh nhỏ, tan vào hư vô.

“Nhận được 5000 exp”


Phù...

Seichi thở ra một hơi.

“Cuối cùng cũng tiêu diệt được nó”

“Chủ nhân”

“Ừm...Ta thấy rồi”

Tại nơi ác linh vừa chết, lơ lửng một viên Hắc thạch.

Viên Hắc thạch ấy tỏa ra một luồng khí vô cùng hắc ám.

“Đó chắc hắn là Ma thạch” Seichi nhíu mày.

Liền một kiếm chẻ đôi viên Ma hạch kia.

Bang!

Ma hạch bị chẻ làm đôi, liền vỡ nát.

“Vậy là đã xử lý xong một viên”


“Seichi kun”

Lúc này Kazari cùng Lilith chạy tới.

“Seichi kun, cậu đã tiêu diệt được nó chưa? Kazari vội vàng hỏi.

Seichi gật đầu.

“Vậy...tốt quá rồi”

Kazari thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Lilith trở về thôi”

Lilith cúi đầu, liền sau đó biến mất.

“....” Kazari.

“....” Seichi.

Hai người nhìn nhau.

“Kazari senpai, chuyện tối nay và cả năng lực của em, xin chị đừng nói cho ai biết”

“Ừm...tôi hiểu...” Kazari gật đầu.

Nàng có thể biết được, nếu như có nói ra thì cũng không có ai tin.

Một học sinh trung học có thể triệu hồi ác quỷ, có thể tiêu diệt ác linh.

Một chuyện vô lý như thế, chỉ có những đứa não phẳng mới tin thôi.

Seichi lấy điện thoại ra, gọi cho Lee MinYing

“Thư ký Lee, phiền cô đến đón tôi”

《Tôi sẽ đến ngay, cậu chủ》

“À, công viên khá bề bộn, phiền cô dọn dẹp giúp tôi”

《Vâng》

“Cậu vừa gọi cho ai thế?” Kazari hỏi.

“À, là thư ký riêng của em”

“Thư ký riêng?” Kazari ngốc trệ.

“Cũng nên dọn dẹp cái đống bừa bộn này trước khi có người nhìn thấy”

Seichi cùng Kazari đứng nhìn bãi chiến trường trước mặt.

Khóe miệng hơi co giật.


Seichi cùng Kazari ngồi ở một băng ghế trước cổng công viên.

“.....” Kazari.

“Sự việc lúc nãy....Kazari senpai chắc là có chút hoảng sợ nhỉ?”

Seichi nhìn Kazari nói.

“....” Kazari.

“Kazari senpai, chị còn nhớ giao kèo giữa chúng ta chứ?”

“Giao kèo?”

“Thì trận đấu lúc trưa đấy, người nào thua thì....”

Còn chưa để Seichi nói hết, Kazari liền đứng bật dậy

“Tôi vẫn nhớ! Seichi kun, cậu muốn tôi làm gì?”

Seichi nhìn chằm chằm Kazari.

“Kazari senpai, chị rất đẹp...”

“Hả?” Gương mặt Kazari đỏ ửng lên

“Cậu...tự dưng...nói...nói gì thế....hả...?”

“Em muốn Kazari senpai trở thành bạn gái em” Seichi cười nói.

“Hả?... Bạn...bạn...gái cậu?”

“Đó là ý muốn của em. Nhưng nếu Kazari không muốn thì cũng chẳng sao. Em không thích ép bược ai cả”

“Tôi....thật ra...”

“Chị không cần phải tự ép mình...”
Kazari lắc đầu.

“Không! Tôi...thật ra...cũng... cũng thích cậu...tôi đồng...ý...” Kazari ngập ngừng nói.

Seichi đứng lên, đối mặt với Kazari.
“Kazari senpai, chị có biết là em đã có bạn gái hay không?”

“Chuyện này...tôi...biết...”

“Bảy người”

“Hả?” Kazari ngốc trệ nhìn Seichi.

“Em có bảy người bạn gái. Nếu Kazari senpai đồng ý, chị sẽ là người thứ tám. Chị hãy suy nghĩ thật kỹ”

Kazari ánh mắt trầm ngâm nhìn Seichi hỏi

“Cậu có yêu họ không?”

“Tất nhiên là có. Tình yêu của em dành cho tất cả bọn họ đều như nhau, không nặng nhẹ bên nào”

“Vậy còn tôi?”

“Có thể chị không tin, nhưng từ ngay lần đầu nhìn thấy chị, em đã yêu chị”

“Thật...thật sao?”

“Thật”

Seichi quay lưng lại, nhìn xa xăm vào công viên giải trí.

“Kazari senpai, nếu chị trở thành bạn gái em, chị có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, như chuyện tối nay, thậm chí còn...”

Seichi chưa nói hết câu thì Kazari từ phía sau ôm lấy cậu

“Kazari senpai?”

“Từ giờ...hãy gọi em là Kazari, chỉ Kazari thôi”

Seichi nắm lấy tay Kazari

“Kazari...”

“Seichi...”

“Cậu chủ”

Lee MinYing bất chợt xuất hiện phía sau hai người.

Cả hai giật mình, tách nhau ra.

“Thư ký Lee...” Seichi gương mặt đặc sắc nhìn Lee MinYing.

Kazari thì đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ.


Bình luận

Truyện đang đọc