KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trong ghi chép về các thế lực hắc đạo, tất cả thành viên trong Death Rose đều mặc áo có kí hiệu hoa hồng, áo khoác đen, đeo mặt nạ bạc. Thủ lĩnh của tổ chức là một người phụ nữ mặc váy và mạng che mặt bằng lụa đen, được gọi là Hắc Quả Phụ.

Không ai biết lai lịch và tuổi tác của Hắc Quả Phụ, có tin đồn nói rằng, Hắc Quả Phụ đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng dung mạo chẳng khác gì một thiếu nữ, cũng có người nói mặt mũi của Hắc Quả Phụ vô cùng dữ tợn...

Hơn nữa thuộc hạ đi theo người phụ nữ này mặc dù không nhiều, nhưng ai nấy đều không phải người bình thường, phảng phất có thể so cùng thiên binh vạn mã.

Trang phục và lực lượng đều giống như tin đồn, còn cả khí thế kia nữa...

"Chẳng lẽ... Cô... cô ta là Hắc Quả Phụ?" Eugene cũng lảo đảo lui về sau một bước.

Nếu nói gã khát máu, thì người phụ nữ này tuyệt đối là thủy tổ (*), thủ đoạn tuyệt đối tàn ác hơn gã gấp trăm nghìn lần.

Hơn nữa có tin đồn nói rằng, người phụ nữ này rất thích những người đàn ông anh tuấn và có thân phận tôn quý, tộc trưởng gia tộc Sperge ở Mĩ cũng từng bị bà ta bắt đi.

Lúc đó dưới cơn thịnh nộ, gia tộc Sperge đã dốc toàn bộ lực lượng ra, kết quả trong một đêm đã bị diệt tộc.

Mười năm trước là thời điểm các thế lực cường đại phô trương thanh thế nhiều nhất, cũng là thời gian Death Rose hưng thịnh nhất, cường giả nhiều không đếm xuể, nhưng phần lớn đều bị Death Rose tiêu diệt.

Đừng nói là một gia tộc, cho dù cả một quốc gia đứng trước mặt Death Rose, cũng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ dễ dàng bị họ bóp chết.

Nếu như đối đầu với một thế lực đáng sợ như vậy, chỉ có một kết quả: Chết!

Khó trách...

Cô gái này có thể nói ra điểm yếu của gã, thậm chí còn biết thân phận thật của K.

Cùng lúc đó, Lưu Ảnh và nhóm ám vệ cũng phát hiện khác thường, đồng loạt lui về sau mấy bước.

"Death Rose?" Lưu Ảnh vừa mới mọc lên hi vọng, lại biến thành tuyệt vọng sâu hơn.

"Sao có thể!" Hứa Dịch kinh hoàng.

Đây chẳng phải tổ chức trong truyền thuyết hơn mười năm chưa từng có bất kì tin tức gì hay sao?

Vốn dĩ thấy cô gái kia giúp Tống Tĩnh, còn tưởng là quân chi viện, ai ngờ lại thêm một đối thủ đáng sợ. Hơn nữa nghe lời của đối phương, cũng là nhắm vào bọn họ!

Đây quả là mới thoát khỏi móng cọp lại vào nhầm ổ sói!

Trái tim mọi người lần nữa lại chìm xuống đáy biển.

Tống Tĩnh che vết thương, tựa như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ bạc bên cạnh cô gái kia, giọng nói đứt quãng: "Sao tôi lại... có cảm giác thân hình của người bên cạnh cô gái kia hơi quen thuộc..."

Không chỉ như thế, không biết có phải ảo giác của cậu ta hay không. Ngoại trừ người kia, cậu ta cảm thấy cô gái kia lại hao hao giống Diệp Oản Oản.

Người bên cạnh?

Lưu Ảnh và Hứa Dịch nghe vậy cũng nhìn sang người đeo mặt nạ bạc đang cung kính nâng tay cô gái kia, quả nhiên cảm thấy có mấy phần quen thuộc...

"Hình như hơi giống Thập Nhất..." Hứa Dịch lẩm bẩm.

Thập Nhất là tiểu đội trưởng hộ tống Diệp Oản Oản rời đi, bởi vì cao gầy hơn người bình thường rất nhiều cho nên rất dễ phân biệt.

Nhắc tới Thập Nhất, liền nghĩ tới việc Diệp Oản Oản bỏ họ rời đi, sắc mặt Diệp Oản Oản trong nháy mắt lại trầm xuống.

Nhóm người Lưu Ảnh chỉ cảm thấy có chút giống, cũng không có nghĩ nhiều, tất cả đều căng thẳng nhìn hai thế lực kia.

Hôm nay chẳng lẽ họ sẽ chết ở đây sao?

Nếu không rơi vào tay Death Rose, cũng sẽ rơi vào tay của Thí Huyết Minh.

Có tin đồn, Hắc Quả Phụ này vì để mình không già đi, mỗi ngày đều dùng máu tươi của thiếu nữ để tắm, lại cực kì thích hành hạ những người đàn ông tuấn tú, bao nhiêu bị chức cao vọng trọng trong các gia tộc đều chết dưới tay bà ta.

(*) Thủy tổ: Người sáng lập đời đầu.

Ý của câu này là: Nếu nói Eugene khát máu, thì Hắc Quả Phụ còn khát máu hơn gã gấp vạn lần.

Bình luận

Truyện đang đọc