KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Thấy đã đến nước này mà Tần Nhược Hi còn bảo vệ ông chủ, các ám vệ ở đây càng hận Diệp Oản Oản hơn.

"Hiện giờ tất cả thành viên của tiểu đội Ám Nhất đều đầu quân cho Diệp Oản Oản, nếu đã vậy, Ám Nhất cần phải được thanh tẩy rồi." Lưu Ảnh nhìn về phía Nguyên Sinh, "Nguyên Sinh, thời gian cậu theo Nhược Hi tiểu thư học tập không ngắn, lần này đừng khiến tôi và Nhược Hi tiểu thư thất vọng, nhất định phải lấy được vị trí phân đội trưởng tiểu đội Ám Nhất!"

Nguyên Sinh gật đầu, lạnh lùng đáp: "Đội trưởng cứ yên tâm, Thập Nhất kia vốn chẳng có bản lĩnh gì, đánh bại anh ta dễ như trở bàn tay!"

"Được." Lưu Ảnh gật đầu, đứng lên, bước đến gần cửa sổ, nhìn về hướng phòng huấn luyện của tiểu đội Ám Nhất, khóe môi hơi cong lên: "Thập Nhất... Mày thật sự cho rằng ông chủ sẽ vì con ả kia mà hủy đi tư cách làm tổng đội trưởng của tao thật sao? Mày là đội trưởng của tiểu đội Ám Nhất, cũng được xem như người đứng đầu, vậy mà lại bái con ả kia làm sư phụ. Tao muốn nhìn xem bình hoa kia có thể dạy cho mày thứ gì!"

------

Cùng lúc đó, bên trong phòng huấn luyện của tiểu đội Ám Nhất.

"Bộp!"

"Bịch bịch!"

Hai bóng người bị đẩy ra xa, rồi ngã mạnh xuống võ đài.

"Sư phụ, thử lại!" Mặt mũi Thập Nhất bầm dập, lại lần nữa xông lên.

"Sư... Sư... Sư... Sư phụ... Tôi... Tôi... Nghỉ... Tôi muốn... Nghỉ ngơi..." Thanh niên tuấn tú bò theo sau, chống tay vào trụ, lắp bắp nói.

"Ồ... Cà Lăm, ý anh là muốn nghỉ ngơi ư?" Diệp Oản Oản lau mồ hôi trên trán.

"Đúng... Đúng đúng... Sư phụ... Nói... Nói rất đúng!" Cà Lăm gật đầu.

Cà Lăm không phải tên thật của y, chẳng qua khi vừa vào đội ám vệ của Tư gia, mọi người đã gọi y là Cà Lăm, cho nên không ai hỏi đến tên thật của y cả.

"Cà Lăm, cậu nghỉ ngơi đi." Thập Nhất chỉ mong như thế.

Mấy ngày liên tiếp, mỗi ngày trừ việc ăn cơm và ngủ, Thập Nhất và Cà Lăm đều ở phòng huấn luyện, bám lấy Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản cũng không ngại, lúc mới bắt đầu cô còn không có hứng thú cho lắm, nhưng theo thời gian, Diệp Oản Oản lại dần hứng thú, hiện giờ mỗi ngày không đánh vài chiêu cô sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong người.

Thậm chí có khi Thập Nhất và Cà Lăm nói muốn nghỉ nửa ngày, cô cũng không chịu thả hai người đi.

Mà quả thật trong khoảng thời gian này, thực lực của Thập Nhất và Cà Lăm tăng lên rất nhiều, so với lúc trước đã khác nhau như hai người vậy.

"Sư phụ, tiếp chiêu!"

Thập Nhất hét lớn, cánh tay như linh xà bay trên không trung, hóa chưởng thành móng vuốt, chộp tới phía Diệp Oản Oản.

Tuy vậy, Diệp Oản Oản lại đứng yên không động đậy.

"Thành công rồi!"

Thấy thế, Thập Nhất mừng thầm trong bụng.

Nhưng mà trong lúc Thập Nhất còn hưng phấn, Diệp Oản Oản đã lách về phía bên trái, móng vuốt của Thập Nhất vồ hụt vào không trung.

"Cái gì?!"

Thập Nhất sững sờ.

Thừa dịp Thập Nhất mất cảnh giác, chân trái của Diệp Oản Oản tung chiêu.

"Bộp!"

"Ui da!" Thập Nhất kêu một tiếng, bị Diệp Oản Oản đá ngã nhào về sau.

"Thập Nhất, anh bị sao vậy?" Diệp Oản Oản nhíu mày quát lớn.

"Sư phụ... Tôi..." Thập Nhất có chút chột dạ.

"Tôi đã sớm nói rồi, khi đánh nhau phải tập trung, đừng để bất cứ cảm xúc gì ảnh hưởng. Tất cả cảm xúc của anh đều phải che giấu, ít nhất phải chờ đến thi đấu kết thúc mới có thể bày ra. Nếu không chỉ cần sơ hở một giây thôi, anh cũng có thể mất mạng!" Diệp Oản Oản lạnh lùng nói.

Kỳ thật những câu này đều do tâm cảnh của cô nhắc nhở.

Mỗi khi cùng Thập Nhất và Cà Lăm so chiêu, trong lòng cô đều không có bất kì dao động nào cả. Chỉ có thế, cô mới nhìn rõ mọi thứ, mới có thể phân tích các bước đi và suy nghĩ của kẻ địch.

Bình luận

Truyện đang đọc