KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Thấy Thập Nhất đứng cách đó không xa, Lưu Ảnh bước đến, khóe môi treo lên một ý cười nhàn nhạt: "Thập Nhất, lần tỉ thí này phải biểu hiện thật tốt, đừng để tôi thất vọng."

Thập Nhất đáp: "Chỉ sợ không ai hi vọng tôi lấy được vị trí tổng đội trưởng!"

"Vậy cũng chưa chắc, tôi tin Oản Oản tiểu thư chắc hẳn hi vọng cậu sẽ đột phá. Tôi nghe nói cậu đã bái Oản Oản tiểu thư làm sư phụ." Ánh mắt Lưu Ảnh chợt lóe lên, nhìn lướt qua Diệp Oản Oản.

"Đúng vậy." Thập Nhất hào phóng thừa nhận, "Thực lực của sư phụ vô cùng mạnh, đáng tiếc tôi chỉ học được một ít từ sư phụ. Nhưng một ít đó chắc đã đủ để tham gia tỉ thí lần này rồi."

"Thực lực vô cùng mạnh?" Khóe miệng Lưu Ảnh hơi cong lên, mơ hồ mang theo một ý cười châm chọc, đôi mắt lộ rõ vẻ coi thường.

Đêm đó ở quán bar, nếu không phải nể mặt ông chủ, y dùng một ngón tay cũng có thể gϊếŧ chết ả đàn bà kia. Nhưng hôm nay từ miệng của Thập Nhất, Diệp Oản Oản lại trở thành một người vô cùng mạnh?

"Thập Nhất à." Lưu Ảnh vỗ vai Thập Nhất, chân thành khuyên nhủ, "Muốn tiến bộ, muốn bò lên cao, muốn ngồi ở vị trí cao thượng đều không phải chuyện xấu. Nhưng vị trí và thực lực phải được đi đôi với nhau, theo như lời lão Tam nói, làm người ấy à, quan trọng nhất là phải tự hiểu lấy mình, không nên cái gì cũng thử khi tuyệt vọng."

Chân mày Thập Nhất hơi nhíu lại. Lưu Ảnh vũ nhục mình thì không có gì, nhưng lời của anh ta lại tràn đầy ý khinh miệt với sư phụ, thậm chí còn không thèm che giấu chút nào cả!

"Lưu... Lưu... Lưu Ảnh... Tôi... Đội... Đội trưởng Thập... Thập... Thập Nhất... Nhất định... Sẽ... Đánh bại... Anh!" Cà Lăm chen vào.

"Ha..." Lưu Ảnh bật cười, "Tôi cũng hi vọng được lĩnh giáo bản lĩnh của Thập Nhất chứ không phải vài chiêu võ học bừa. Chẳng qua, cậu ta có kiên trì đến khi gặp tôi không thì chưa biết." 

Nói xong, Lưu Ảnh lắc đầu, sau đó rời đi.

Thành viên của phân đội Ám Nhất siết tay thành quyền.

Trong toàn bộ đội ám vệ, thực lực của tiểu đội Ám Nhất không yếu như người khác tưởng.

Nhưng mà mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, tổng đội trưởng đều ngó lơ bọn họ, khiến phân đội Ám Nhất mất đi cảm giác tốc tại.

Tận đến khi Thập Nhất tạm thay chức tổng đội trưởng, bọn họ mới dần có cơ hội thể hiện. Hơn nữa mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều hoàn thành hoàn mĩ, năng lực chấp hành cực mạnh, hoàn toàn không thua kém gì các phân đội khác.

Hiện giờ Lưu Ảnh không còn là tổng đội trưởng nữa, nhưng tiếng nói vẫn rất có trọng lượng, hoàn toàn không đặt tổng đội trưởng là Thập Nhất  vào mắt.

"Đội trưởng, anh nhất định phải cho bọn họ biết thực lực của phân đội Ám Nhất!"

"Đúng vậy! Các phân đội khác đều có thành kiến với Ám Nhất của chúng ta! Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ nào có thua kém phân đội nào! Năng lực lãnh đạo của đội trưởng Thập Nhất cũng không hề thua kém Lưu Ảnh!"

"Tôi cảm thấy năng lực lãnh đạo của đội trưởng Thập Nhất hơn hẳn Lưu Ảnh. Lúc trước chúng ta vẫn luôn bị xem thường, lần này phân đội Ám Nhất của chúng ta phải cho bọn họ biết ai mới là ám vệ mạnh nhất!"

Thành viên tiểu đội Ám Nhất căm phẫn nói.

"Đội trưởng, anh nhất định phải lấy được vị trí tổng đội trưởng!" Một đội viên cắn răng nói.

Thập Nhất gật đầu: "Tôi sẽ cố hết sức."

Nếu là ba tháng trước, Thập Nhất chắc chắn sẽ không tự tin về bản thân.

Tuy nhiên bây giờ đã khác lúc trước rồi.

Trải qua tập luyện cường độ cao với sư phụ trong khoảng thời gian này... Có lẽ... Mình có thể - Thập Nhất thầm nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc