KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Thấy Diệp Oản Oản còn muốn khuyên mình, Thập Nhất vội nói với mấy người phía dưới: "Các người mau lên so chiêu với Oản Oản tiểu thư!"

"Hả?!" Vài ám vệ đang ôm bụng cười lớn nghe vậy thì tức khắc cứng đờ người.

Họ cười không nổi nữa rồi, vừa rồi chiêu thức quỷ dị của Diệp Oản Oản khiến Thập Nhất không có sức chống trả, nếu bọn họ lên thì khác gì dâng mình cho người ta đánh không?

Nhưng Thập Nhất đã nói, đương nhiên họ không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể tự mặc niệm cho chính mình.

"Phanh!"

"Bang!"

"Bụp!"

Trong phòng huấn luyện liên tục vang lên tiếng gào thét của ám vệ.

Sau vài phút, mặt mũi của các ám vệ cũng bầm dập không kém gì Thập Nhất, lúc này ánh mắt ai nấy đều mang theo sự sùng bái và kính sợ Diệp Oản Oản.

Vừa rồi khi nhìn Thập Nhất và Diệp Oản Oản so chiêu, họ đã biết thực lực của cô vô cùng đáng sợ, nhưng khi tự mình cảm thụ, họ mới cảm nhận sâu sắc cái gọi là sợ hãi.

Họ cũng được xem là tinh anh, nhưng trước mặt Diệp Oản Oản lại không đáng nhắc tới.

Họ không thể tưởng tượng, một cô gái "yếu đuối" thế kia sao lại có thực lực mạnh như vậy.

"Các người không nhường tôi thật à?" Nhìn mặt mũi bầm dập của mấy người kia, Diệp Oản Oản hỏi.

"Không... Không không không..." Một ám vệ có khuôn mặt thanh tú bị đánh nặng nhất trong đó liên tục lắc đầu, nói chuyện hơi lắp bắp.

Bọn họ đã dùng toàn lực rồi. 

Nếu nhường Diệp Oản Oản, sợ rằng bọn họ đã sớm bị cô đánh chết.

Diệp Oản Oản chống cằm suy tư, thật không ngờ thiên phú võ thuật của cô lại tốt vậy nha. Vừa học tập không bao lâu đã đánh thắng huấn luyện viên, nếu cô luyện thêm mấy năm, vậy chẳng phải vô địch thiên hạ rồi sao?

Nghĩ đến đây, đôi mắt Diệp Oản Oản thoáng hiện một tia hưng phấn: "Tới tới tới, các người cùng nhau lên, dùng toàn lực đấu với tôi!"

"Không được không được..."

"Oản Oản tiểu thư, tha cho tôi đi!"

"Oản Oản tiểu thư, chúng ta ngày xưa không oán gần đây không thù mà!"

"Oản Oản... Tiểu... tiểu thư... Tôi... Chúng tôi... Đánh không... Đánh không lại cô... Cô quá... Quá... Quá lợi hại...!" Một ám vệ có khuôn mặt vô cùng thanh tú nhưng nói chuyện lắp bắp trong đó theo bản năng lui về sau mấy bước.

"Oản Oản tiểu thư, xin cô nhận tôi làm đệ tử!"

Bổng nhiên, Thập Nhất bước tới trước mặt Diệp Oản Oản, khom lưng chín mươi độ, hành đại lễ với Diệp Oản Oản.

Thấy Thập Nhất như thế, Diệp Oản Oản sửng sốt.

Gì? Nhận anh ta làm độ đệ?

Sao cô và Thập Nhất bổng dưng đổi thân phận cho nhau vậy?

Rõ ràng Thập Nhất là huấn luyện viên, cô là học viên mà?

"Huấn luyện viên Thập Nhất, anh có ý gì vậy?" Diệp Oản Oản hơi chấn kinh.

"Oản Oản tiểu thư, tôi rất nghiêm túc. Tôi biết mình yếu kém, hi vọng Oản Oản tiểu thư không ghét bỏ tôi. Mong cô dạy tôi một vài kĩ xảo, lần này tôi muốn lấy vị trí tổng đội trưởng ám vệ!" Thập Nhất cắn răng.

"Oản Oản... Tiểu... Tiểu thư... Xin cô... Cũng... Cũng nhận... Nhận tôi... Nhận..." Ám vệ nói lắp cũng học Thập Nhất, hành lễ với Diệp Oản Oản. Nhưng quá cà lăm, mọi người nghe nửa ngày, y cũng chưa nói xong.

"Oản Oản tiểu thư, cậu ta muốn nói, mong cô cũng nhận cậu ta làm đồ đệ, dạy cậu ta một vài chiêu thức!" Một người trong đó nghe không nổi nữa, cho nên nói giúp.

Bình luận

Truyện đang đọc