KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Đó là đương nhiên. Nhưng trong giới võ thuật, loại kĩ năng mạnh nhất không phải nó, mà là kĩ năng gϊếŧ người!" Thập Nhất gật đầu.

"Kĩ năng gϊếŧ người?" Diệp Oản Oản hứng thú.

"Không sai!" Thập Nhất nói: "Tên của kĩ năng gϊếŧ người cũng giống như nghĩa, vì gϊếŧ người mà sáng tạo nên. Khi kĩ năng đạt đến trình độ thượng thừa, mỗi chiêu thức đều có thể lấy mạng người, chiêu thức quyết đoán ngoan độc, người thường căn bản không có cách nào chống lại nó."

Diệp Oản Oản chống cằm suy tư một lát, sau đó lại nói: "Vậy nếu như... Kĩ năng gϊếŧ người gặp phải súng thì sao?"

Thập Nhất nghẹn họng: "..." Có thể học tập bình thường được không?"

"Kĩ năng gϊếŧ người chống được đạn không?" Diệp Oản Oản nghiêm túc hỏi.

Thập Nhất cạn lời: "Hẳn là... Không thể..."

"Kĩ năng gϊếŧ người lợi hại, vậy lợi hại bằng súng ống không?" Diệp Oản Oản lại hỏi.

Thập Nhất bị cạn lời tập hai: "Hẳn là... Không thể..."

"Vậy cho tôi một khẩu súng thì được rồi không phải sao?" Sắc mặt Diệp Oản Oản hơi cổ quái.

"Khụ khụ... Oản Oản tiểu thư, không thể nói như vậy. Mặc dù súng lợi hại, nhưng chỉ là vật ngoài thân, mà võ học là thứ của riêng mỗi người. Cô nói xem, súng sau khi bắn cũng sẽ hết đạn, nếu lỡ tay có thể làm rơi mất, nhưng nếu cô học được võ, sẽ hưởng thụ cả đời. Oản Oản tiểu thư, cô hiểu đạo lý này không?"

"Sẽ không đâu! Tôi rất cẩn thận, sẽ không làm mất đâu, tôi sẽ không bóp cò tùy tiện. Anh cho tôi nhiều đạn một chút, không phải sẽ ok sao?" Diệp Oản Oản nghiêm túc trả lời.

Khóe miệng Thập Nhất hơi giật giật, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không phản bác được.

"Khụ khụ..." Thập Nhất ho nhẹ hai tiếng, chuyển đề tài: "Oản Oản tiểu thư, không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu luyện tập thôi."

Cuối cùng, Thập Nhất chỉ có thể đổi đề tài, nếu không cậu ta sẽ phát điên mất.

Diệp Oản Oản cùng Thập Nhất cùng đến phòng huấn luyện.

Trên đường đi có không ít Ám Vệ chào hỏi cậu ta.

"Chào đội trưởng Thập Nhất."

"Chào đội trưởng."

Vài Ám Vệ tụ tập một chỗ thấy Thập Nhất đến thì giễu cợt, hai từ "Đội trưởng" trong miệng của họ tương đối chói tai.

Thập Nhất nhíu mày, vờ như không nghe thấy.

"Hừ, huênh hoang cái gì, nghĩ mình là tổng đội trưởng ám vệ thật sao?"

"Đừng chọc cười tôi, sắp đến ngày tái tuyển chọn đội trưởng rồi, tôi muốn xem anh ta còn ngồi ở vị trí đó được bao lâu nữa!"

"Lần tái tuyển chọn ám vệ này chắc hẳn sẽ rất vui, nghe bảo đội trưởng Lưu Ảnh đã huấn luyện vài người mới không tồi, chuẩn bị tranh vị trí phân đội trưởng. Đến lúc đó sợ rằng Thập Nhất còn không giữ nổi chức phân đội trưởng, còn dám vọng tưởng làm tổng đội trưởng của chúng ta, anh ta là cái thá gì?"

"Nhưng mà tôi vẫn luôn nghi ngờ, khoảng thời gian này Thập Nhất luôn ở cùng ả đàn bà Diệp Oản Oản kia. Biết đâu anh ta sẽ nịnh bợ cô ta để lấy vị trí này đấy!"

"Ha ha, đùa gì vậy? Vị trí tổng đội trưởng được công khai tuyển chọn, ai mạnh nhất người đó được chọn, không phải vị trí chỉ cần một câu nói của ai đó là có thể thượng vị!"

"Nhưng mà ả đàn bà kia hơi kì quái, lần trước đội trưởng Lưu Ảnh cũng bị cô ta đánh trọng thương. Chẳng lẽ Thập Nhất muốn cô ta dạy mình?" Một ám vệ nghi hoặc.

Nghe câu này, những Ám Vệ còn lại sôi nổi cười lớn.

"Ả đàn bà kia cùng lắm là cậy mạnh, đêm đó nếu ông chủ không tới, sợ rằng đội trưởng Lưu Ảnh đã dùng một chiêu đánh chết cô ta rồi!"

"Câu này không sai, ông chủ làm chỗ dựa cho cô ta, đội trưởng Lưu Ảnh sao dám đánh! Cho dù cô ta chỉ là người thường, nhưng uống rượu sức lực mạnh, đội trưởng không dám đánh trả, bị đánh trọng thương cũng là bình thường!"

Bình luận

Truyện đang đọc