KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Cô đánh tôi? Cô lại dám đánh tôi! Một thứ đồ chơi hèn mọn bẩn thỉu cũng dám lấy quyền lợi của chủ mẫu phạt tôi! Cô dám giáo huấn tôi!"

Phùng Thấm Du tức giận đến nổi mặt đổi thành màu gan heo, giơ tay muốn tát trả đũa Diệp Oản Oản: "Tiện nhân!"

Giây tiếp theo, Hứa Dịch và Thập Nhất tiến lên một bước, như hai tảng đá vững chãi chắn trước mặt Diệp Oản Oản.

Thập Nhất: "Phùng tiểu thư! Không được vô lễ với Oản Oản tiểu thư!"

Hứa Dịch: "Mời Phùng tiểu thư chú ý lời nói của mình!"

Phùng Thấm Du tức giận trợn mắt trừng hai người: "Được, được lắm... Đúng là hai con chó trung thành! Có phải các người đã bị ả hồ ly tinh này mê hoặc, cho nên đã quên mất ai là chủ của mình hay không? Lại che chở cho loại tiện nhân tham sống sợ chết vong ân phụ nghĩa này!"

Sát ý nơi đáy mắt Thập Nhất chợt lóe lên, lạnh lùng lên tiếng: "Phùng tiểu thư, quả thật Oản Oản tiểu thư không lựa chọn cùng nhau chết với chúng tôi, nhưng cô ấy đã cứu chúng tôi một mạng!"

Phùng Thấm Du sững sờ, sau đó bật cười: "Cứu mạng các người? Chỉ bằng cô ta? Vì giúp ả hồ ly tinh này, các người đúng là cái gì cũng dám nói! Lại dám nhảy nhót trước mặt bà nội, ăn nói lung tung trước mặt mọi người!"

"Thấm Du, im miệng!" Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân nhìn thoáng qua Phùng Thấm Du, sau đó chuyển lên người Thập Nhất: "Việc cậu vừa nói là thật sao?"

Đối với sự chất vấn của lão phu nhân và các tộc lão, Thập Nhất gật đầu: "Thuộc hạ không dám có nửa lời nói dối. Nếu như không có Oản Oản tiểu thư, sợ rằng chúng tôi và ông chủ đã chết cả rồi!

Oản Oản tiểu thư cơ trí hơn người, can đảm khiến người khác khâm phục. Khi đó cô ấy chỉ giả vờ đi theo chúng tôi, sau đó nghĩ kế để chúng tôi giả dạng thành thế lực Thí Huyết Minh kiêng kị nhất, dọa Thí Huyết Minh bỏ chạy, chúng tôi mới có cơ hội thoát thân! Vừa rồi Phùng tiểu thư vô lễ và làm nhục Oản Oản tiểu thư như thế, quả thật hơi quá đáng!"

Mặc dù bây giờ thuật lại việc lúc đo trông có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ những người trải qua mới biết lúc đó nguy hiểm tới nhường nào, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.

Hứa Dịch tiếp tục nói: "Khi đó người của chúng ta đang đánh nhau với Thí Huyết Minh, Lưu Ảnh và Tống Tĩnh đều bị thương nặng, may nhờ Oản Oản tiểu thư và tiểu đội Ám Nhất kịp thời chạy tới. Ban đầu chúng tôi cũng hiểu lầm Oản Oản tiểu thư, cho đến khi thoát nạn, bọn họ lộ mặt, chúng tôi mới biết được chân tướng!"

Sau khi Thập Nhất và Hứa Dịch nói xong, hiện trường lâm vào sự tĩnh lặng cực kì quỷ dị.

Một hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần, các vị trưởng lão trơ mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.

"Là thật hay giả vậy? Một tiểu nha đầu như cô ta cứu mọi người thoát nạn sao?"

"Sao có thể... Tôi còn tưởng là thế lực lợi hại gì đó hỗ trợ đấy..."

Lão phu nhân nhìn về phía người luôn trầm mặc nãy giờ, trầm giọng hỏi: "Lưu Ảnh, những lời Hứa Dịch và Thập Nhất nói đều là thật sao?"

Lưu Ảnh mấp máy môi, mặc dù cậu ta có nhiều bất mãn với Diệp Oản Oản, nhưng cũng không thể lấy vấn đề này ra nói dối, vì vậy vẫn cúi thấp đầu, thành thật trả lời: "Hồi lão phu nhân, là thật, đúng là chủ ý của Diệp tiểu thư đã cứu chúng ta."

Nghe Lưu Ảnh nói thế, ánh mắt Tần Nhược Hi khó phát giác mà giật giật.

"Sao... Sao có thể..." Giờ phút này, Phùng Thấm Du đã đổi sắc mặt hoàn toàn.

Người cứu anh Cửu lại là hồ ly tinh chỉ biết phô trương sắc đẹp này sao...

Bình luận

Truyện đang đọc