KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Oản Oản không còn lời gì để nói.

Nếu không có bí mật thìần gì phải nói dối?

Nhưng cô vẫn cảm thấy có hiểu lầm gì đó. Kiếp trước Sở Phong si tình với Giang Yên Nhiên như vậy, sao có thể làm ra chuyện kia?

Tiếng nhạc bên kia càng thêm ồn ào, Diệp Oản Oản nhíu mày: "Cậu đang ở đâu?"

"Quán bar Cardinal..." Hình như Giang Yên Nhiên đã ngà ngà say.

Nghe Giang Yên Nhiên nói mình đang ở quán bar, hơn nữa còn uống say, chân mày Diệp Oản Oản càng nhíu chặt hơn. 

Giang Yên Nhiên say khướt một mình ở bar sao? Quá nguy hiểm rồi.

"Ừ, cậu ở yên chỗ đó, tớ lập tức tới ngay." Diệp Oản Oản nói xong liền cúp máy.

Không chờ cô nói, Tư Dạ Hàn đã mở miệng trước: "Để Hứa Dịch đưa em đi."

Diệp Oản Oản gật đầu, hôn một cái lên má Tư Dạ Hàn: "Em đi xem cậu ấy thế nào, sẽ về ngay thôi."

Không biết từ khi nào, cô và Tư Dạ Hàn có thể tự nhiên nói chuyện phiếm với nhau như vậy. Lúc cô nói chuyện cùng bạn bè cũng không cần phải nhìn sắc mặt anh, sợ anh tức giận nữa.

Mà tất cả những thứ này thay đổi chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà thôi.

Diệp Oản Oản vội xuống lầu.

Hứa Dịch đang nói chuyện với người hầu. Diệp Oản Oản muốn gọi anh ta, nhưng Hứa Dịch vừa thấy cô liền bỏ trốn, vờ muốn đi vào phòng bếp.

Diệp Oản Oản gọi Hứa Dịch: "Hứa quản gia!"

Sống lưng Hứa Dịch cứng đờ. Không có cách nào, chỉ có thể chậm rãi xoay người, gục đầu để Diệp Oản Oản không thấy vết thương trên mặt mình: "Oản Oản tiểu thư, ngài có gì cần sai bảo sao?"

"Mặt anh bị sao vậy?" Diệp Oản Oản trầm giọng hỏi.

"Không sao, tôi vô ý đụng phải cửa thôi." Hứa Dịch trả lời.

Diệp Oản Oản khoanh tay trước ngực, cười cười: "Đụng cửa có thể khiến mặt vậy sao? Chi bằng anh đụng lại một lần cho tôi xem thử đi?"

Nửa khuôn mặt Hứa Dịch sưng phù lên, một con mắt bị bầm đen, cả mí mắt cũng sưng lên không còn thấy mí nữa.

"Khụ, việc này..."

"Lưu Ảnh đánh?" Diệp Oản Oản hỏi.

Hứa Dịch vội nói: "Oản Oản tiểu thư, không có việc gì đâu. Cô tìm tôi có việc gì sao?" 

Hứa Dịch nói lái sang chuyện khác.

Sắc mặt Diệp Oản Oản trầm xuống: "Không có việc gì, anh gọi Lưu Ảnh tới đây, đưa tôi tới một nơi."

Hứa Dịch hỏi: "Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi!"

"Anh đã bị thương vậy rồi thì lái xe kiểu gì? Đi gọi người!" Trong giọng nói của Diệp Oản Oản lộ ra lửa giận.

Thấy Diệp Oản Oản giận rồi, Hứa Dịch không có cách nào, chỉ có thể gọi Lưu Ảnh tới.

Rõ ràng cô gái trước mặt chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, nhưng mỗi lần giận lại khiến anh ta không khỏi rét run.

Anh ta cảm thấy vẻ lạnh băng trên người cô ấy rất giống ông chủ.

Lưu Ảnh tới rất nhanh, vừa thấy Diệp Oản Oản liền nghiêm mặt: "Có việc gì?"

Diệp Oản Oản liếc cậu ta: "Chuẩn bị xe, đưa tôi đến quán bar Cardinal."

"Cái gì?" Thấy Diệp Oản Oản ngang nhiên sai bảo mình, Lưu Ảnh ngạc nhiên nói lớn.

Chưa chờ cậu ta tức giận, Diệp Oản Oản đã đứng lên cắt đứt đường lui của cậu ta, nhìn thời gian trên di động: "Nhanh lên."

"Cô..." Lưu Ảnh siết chặt nắm tay, đầu tiên liếc Hứa Dịch, cuối cùng vẫn cắn răng đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc