KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Sáng sớm tinh mơ, trường đấu võ của Tư gia.

Ngoài vài vị lãnh đạo của Tư gia, Hứa Dịch cũng đến rất sớm.

Mỗi lần tỉ thí ám vệ đều do Hứa Dịch làm trọng tài, lần này vị trí tổng đội trưởng của Lưu Ảnh bị biến động, vì thế lần tranh cử này ngoài Hứa Dịch ra, còn có thêm vài vị lãnh đạo của Tư gia cùng đánh giá.

Dưới sân thi đấu vô cùng đông đúc, trừ các ám vệ đang làm nhiệm vụ không về kịp thì tất cả đều tụ tập về đây.

Không bao lâu sau, Thập Nhất và tiểu đội Ám Nhất bước đến.

Nhìn thấy đám người của Thập Nhật, các phân đội trưởng bên phe Lưu Ảnh đều nhếch môi cười lạnh, đặt biệt khi thấy Diệp Oản Oản đi bên cạnh Thập Nhất, ánh mắt họ càng lộ rõ vẻ khinh thường.

"Chà... Thập Nhất muốn vị trí tổng đội trưởng đến điên rồi, vậy mà lại bái ả đàn bà kia làm sư!"

"Dù sao cũng ngồi ở vị trí đó một khoảng thời gian, đương nhiên không muốn bỏ. Trong tất cả các đội ám vệ, thực lực của Ám Nhất là yếu nhất, thực lực của Thập Nhất cũng chỉ được xếp thứ hai, tài nghệ không bằng người, thế mà dám vọng tưởng lấy chức tổng đội trưởng?"

Thấy Thập Nhất tự tin như thế, phân đội trưởng tiểu đội Ám Tam cười lạnh một tiếng: "Người ngu dốt có hạnh phúc của người ngu dốt, chẳng lẽ cậu ta thật sự cho rằng mình sẽ thắng được đội trưởng Lưu Ảnh sao? Làm người ấy à, phải nên hiểu thực lực của mình, nếu không thì có khác gì thằng hề nhảy nhót đâu?"

"Ả đàn bà kia ngoại trừ quyến rũ ông chủ thì còn có bản lĩnh gì nữa? Nếu không tại cô ta, sao đội trưởng Lưu Ảnh lại bị ông chủ phạt được, để Thập Nhất nhặt được tiện nghi mấy tháng!"

"Ha... Mọi người nói xem, nếu lát nữa Thập Nhất đánh vài đòn của bộ Nữ Nhân Quyền thì sao nhỉ, hay là chúng ta nhường cậu ta, để cậu ta khỏi mất mặt..."

"Nữ Nhân Quyền... Cùng Diệp Oản Oản học hả?"

"Ha ha ha..."

Vài ám vệ trưởng cười lớn, đa số ám vệ Tư gia thấy thế đều cười theo.

"Im lặng!"

Trên võ đài, hàn quang trong đáy mắt Hứa Dịch hơi lóe lên, liếc qua mọi người ở đây một lượt.

Vài phân đội trưởng hơi nhíu mày, tuy trong lòng có bất mãn nhưng vẫn thức thời không nói nữa.

Đối với Hứa Dịch, các ám vệ đều sợ vài phần. Ngày thường thoạt nhìn Hứa Dịch rất ôn hòa, nhưng nếu nổi giận lên thật thì đội trưởng Lưu Ảnh chưa chắc đã gánh nổi.

Có câu "tú tài gặp quan binh có lý cũng không nói được", nhưng Hứa Dịch lại hoàn toàn ngược lại.

Ám vệ bọn họ có thể có địa vị tại Tư gia như hôm nay, không thể không kể đến công của Hứa Dịch. Nếu không nhờ Hứa Dịch đứng sau bày mưu xuất kế, phát triển đội ám vệ, thì có lẽ hiện giờ bọn họ chỉ là những vệ sĩ bình thường nhất ở Tư gia.

"Tổng đội trưởng Lưu Ảnh!"

Không bao lâu sau, phân đội trưởng tiểu đội trưởng Ám Tam nhìn về hướng Lưu Ảnh đang đi đến, mở miệng chào hỏi.

Lưu Ảnh bước vào sân đấu, không để ý đáp: "Tỉ thí vẫn chưa kết thúc, bây giờ tổng đội trưởng vẫn là Thập Nhất."

Nghe vậy, vài ám vệ trưởng cười lạnh không thôi.

Thập Nhất tạm thay vị trí tổng đội trưởng, nhưng trong lòng bọn họ, cậu ta chẳng khác gì một thằng hề đang nhảy nhót. Mấy tháng nay, không ai thừa nhận cậu ta là tổng đội trưởng cả.

Ngày thường, nếu Thập Nhất ra lệnh, phần lớn mọi người đều bằng mặt không bằng lòng, thậm chí còn mắt điếc tai ngơ, vờ như không nghe thấy.

"Ý của tổng đội trưởng Lưu Ảnh là: Bây giờ Thập Nhất vẫn còn là tổng đội trưởng, nhưng sau lần tỉ thí này thì chưa chắc." Đội trưởng phân đội Ám Tam cười nói.

"Đây là suy nghĩ của cậu, tôi không nói như vậy." Lưu Ảnh nhàn nhạt đáp.

"Đó là đương nhiên." Phân đội trưởng Ám Tam gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc