KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"A Cửu, tay em đau quá, hình như bị trật rồi..."

Diệp Oản Oản làm bộ hờn giận.

Tuy rằng thời gian này được rèn luyện thể lực, cơ thể linh hoạt hơn trước nhiều, tuy vận động mạnh không còn đau nhức nữa, nhưng cơ thể vẫn có cảm giác đình trệ, không có cách nào tùy tâm sở dục, mỗi lần đánh nhau đều thấy không đủ thỏa mãn.

Cô cảm thấy... Mình có thể mạnh hơn thế nữa...

Mọi người đang núp sau lùm cây thấy vậy thì không khỏi rùng mình.

Bộ dạng nũng nịu của Diệp Oản Oản còn đáng sợ hơn lúc cô hung tàn.

Thế mà bọn họ còn lo Cửu gia nuốt không nổi, quả thật là lo xa mà!

Người ta ở trước mặt Cửu gia ngoan ngoãn như mèo con đấy!

Bây giờ là lúc chạng vạng, trên một con phố trông khá lâu đời, hai bên đường là âm thanh náo nhiệt của các quán hàng rong, dòng người đông đúc.

Tuy con đường này năm trên một vị trí hẻo lánh, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến sự nhộn nhịp của nó, thậm chí còn có không ít du khách nước ngoài đến đây thưởng ngoạn.

Diệp Oản Oản kéo Tư Dạ Hàn, giới thiệu: "Đây là phố ẩm thực giá rẻ, quan trọng nhất là nó có tất cả các món ăn vặt trong cả nước, trước kia em thường đến đây với ba mẹ và anh trai! Haiz, năm đó phố ẩm thực này khiến em tăng không ít kí, cả anh trai em cũng vì đi chung với em mà tăng hơn năm kí đó!"

Bên cạnh, Tư Dạ Hàn nghiêm túc lắng nghe, nhìn biểu cảm kia... Rõ ràng đại ma đầu không dính bụi trần không biết Đế Đô còn có nơi như thế này...

Người đàn ông này đến cả kẹo bông gòn còn không biết...

"Ông chủ! Cho tôi một cây kẹo hồ lô! Tôi muốn cái đó... Đúng, là cái lớn đó!"

"Được rồi, cô bé, kẹo của cháu đây!"

"Cảm ơn ông chủ!"

Diệp Oản Oản vui vẻ cầm cây kẹo hồ lô, lắc lắc trước mặt đại ma đầu không dính khói lửa nhân gian: "Anh biết cái này không?"

Tư Dạ Hàn dùng ánh mắt "em cho rằng tôi bị ngu sao" nhìn cô.

Diệp Oản Oản lại hỏi thêm một câu: "Vậy anh ăn chưa?"

Tư Dạ Hàn: "..."

Được rồi, cô hiểu rồi!

Diệp Oản Oản đưa kẹo hồ lô đến bên môi anh: "Anh ăn thử xem! Ngon lắm đấy!"

Tư Dạ Hàn nhìn đôi mắt lấp lánh như sao của thiếu nữ, chân mày hơi nhíu lại, hơi nghiêng đầu, dường như có hơi ghét bỏ.

"Không ăn sao? Vậy anh thích ăn cái gì? Chúng ta đi mua đi!" Thấy Tư Dạ Hàn không muốn ăn, Diệp Oản Oản cũng không miễn cưỡng, vui vẻ ăn một viên kẹo, quai hàm phồng lên, động tác ăn vô cùng thành thục, chẳng khác nào một con sóc ham ăn cả.

"Hình như bên kia có..." Diệp Oản Oản chưa kịp nói hết câu, người đàn ông bên cạnh đột nhiên cúi đầu lại gần cô, cắn nửa viên kẹo hồ lô.

Diệp Oản Oản chớp mắt: "Không phải anh không ăn sao?"

Tư Dạ Hàn không chút cảm xúc nuốt xuống, vị chua chua ngọt ngọt lan tràn khắp khoang miệng. Nó dường như... Cũng không khó chấp nhận như anh tưởng...

"Hì, ăn ngon không? Đi! Em đưa anh đi ăn thứ khác!" Diệp Oản Oản hưng phấn chạy trước dẫn đường.

Bởi vì người quá đông, trong chốc lát thiếu nữ đã khuất dần trong dòng người.

Tư Dạ Hàn nhíu mày, nhanh chân rảo bước đuổi theo, sắc mặt không tốt cho lắm: "Đừng chạy loạn."

"Ồ... Vậy như thế này là được rồi!" Diệp Oản Oản giữ chặt bàn tay anh, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau.

Tư Dạ Hàn rũ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt: "Ừm."

Bình luận

Truyện đang đọc