KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Thập Nhất tuyệt vọng khi biết được điểm này.

Cậu không thể tin được cô gái chân yếu tay mềm kia có thể hóa thành sát thần thế này, đáng sợ tới mức độ như thế.

Bây giờ không giống như hành trình ở nước B nữa, đây không phải diễn.

Mọi người chẳng khác nào nằm mơ, hoàn toàn không thể tin cô gái yếu đuối thường ngày họ gặp và sát thần này là cùng một người.

Diệp Oản Oản vung ra một kích trí mạng, Hứa Dịch hoảng hốt lao tới trước mặt Thập Nhất chắn cho cậu ta: "Oản Oản tiểu thư! Không được!"

Bước chân Diệp Oản Oản khựng lại, bình tĩnh nhìn thoáng qua Hứa Dịch, tạm thời ngừng công kích.

Hứa Dịch thoáng thở nhẹ.

Nhưng mà chưa kịp nói đã bị cô hất ra ngoài.

Hứa Dịch đau đớn ngã cách đó không xa.

"Hứa Dịch! Đáng chết..." Thấy cô gái lạnh lẽo nhìn mình, chậm rãi tới gần mình, toàn thân Thập Nhất phát lạnh, không nhịn được run lên một phen.

"Vút ---" Thiếu nữ không dùng bất kì vũ khí gì, bởi vì cơ thể của cô chính là vũ khí sắt bén nhất.

Bàn tay sắt nhọn như lưỡi dao đánh tới, Thập Nhất cắn răng, chỉ có thể cường ngạnh chống đỡ chiêu thức đáng sợ kia.

Hai người lần nữa so chiêu.

Nghiêm túc mà nói, là Diệp Oản Oản đơn phương công kích Thập Nhất, Thập Nhất chỉ có thể phòng thủ mà thôi.

Không chống đỡ được bao lâu, Thập Nhất bắt đầu liên tục lộ ra sơ hở, chống đỡ không được, sát ý trên người thiếu nữ lại càng nặng, một kích trí mạng nhắm thẳng vào tim cậu ta.

Thập Nhất lung lay như cây sắp ngã, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

"Oản Oản tiểu thư!" Hứa Dịch kinh hoảng hét lớn.

"Thập Nhất!" Tống Tĩnh và Lưu Ảnh cũng biến sắc.

Đúng lúc này, tiếng gió sượt qua bên mang tai, uy áp cực lớn va chạm với sát ý của cô gái.

Thời gian phảng phất đứng im trong nháy mắt.

Thập Nhất cũng không cảm giác được đau đớn.

Cậu ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn thân ảnh vững chãi không biết đã xuất hiện từ khi nào, ngược ánh sáng đứng ở đó, nắm chặt cổ tay của cô gái, ngăn cản chiêu thức trí mạng kia.

Toàn thân Tư Dạ Hàn như mang theo băng tuyết của thế gian, âm trầm quét qua người nằm trên mặt đất một lượt, chợt nhìn cô gái, sắc mặt lạnh băng.

"Cửu... Cửu gia..." Nhóm người Hứa Dịch hướng mắt nhìn Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản ngây ngốc nhìn bàn tay rộng lớn đang nắm chặt cổ tay mình kia, lại nhìn con ngươi đen trầm và thân ảnh cao lớn của người đàn ông kia.

Dường như cô rất chán ghét cảm giác bị khống chế như vậy, chân mày chợt nhíu lại.

Tim Hứa Dịch đã sắp nhảy lên cổ họng rồi: "Cửu gia! Ngài cẩn thận! Trạng thái của Oản Oản tiểu thư không đúng lắm!"

Sát ý giống như gió lốc giữa biển lớn phủ vây khắp cơ thể cô gái, dường như cô phải dùng hết sức lực mới khống chế được lửa giận trong cơ thể. Dưới ánh mắt ngày càng nguy hiểm của cô gái, Tư Dạ Hàn dùng sức ôm cô vào lòng, lạnh băng cảnh cáo: "Quên đã hứa với anh không được đánh nhau rồi sao?!"

Bình luận

Truyện đang đọc