KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Đạo sĩ tà mị nghiêm nghị đáp: "Đội trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra em gái anh. Dựa vào vết bớt này... Cho dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không ngại!"

"Còn nữa." Nhiếp Vô Danh móc một tấm ảnh cũ trong túi áo ra cho họ xem.

Trong ảnh là một thiếu nữ có dung mạo thoát tục, chẳng qua ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, khiến người khác không khỏi cảm thấy rét run.

"Đây là ảnh chụp em gái tôi năm 17 tuổi, em gái tôi rất ít khi chụp ảnh, ba ngày trước Kỷ Hoàng đã gửi sang đây." Nhiếp Vô Danh nói.

"Khoan đã..." Đạo sĩ tà mị quan sát bức ảnh, sắc mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, "Hình như tôi gặp người này ở đâu đó rồi thì phải..."

Nghe thế, Nhiếp Vô Danh ngừng đũa.

"Người này..." Đạo sĩ tà mị nhíu mày, nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, "Rất giống người tên Diệp Hữu Danh ở quán ăn khuya..."

"Cậu nói Diệp Hữu Danh là em gái tôi?" Nhiếp Vô Danh lắc đầu, "Có vài phần tương tự thôi, lúc đầu tôi cũng nghi ngờ, nhưng cô ấy hoàn toàn không quen biết tôi, khí chất cũng kém xa Vô Ưu."

"Vậy..."

Đạo sĩ tà mị thở dài, trả ảnh cho Nhiếp Vô Danh: "Đội trưởng, Nhiếp tộc và thế lực của Kỷ Hoàng đều sai người tìm lâu như vậy rồi, chúng ta không chắc có thể tìm ra. Có lẽ Vô Ưu và người đàn ông kia đã sớm cao chạy xa bay, nếu cô ấy không muốn ai tìm thấy thì chắc chắc anh sẽ không tìm ra."

"Chắc không có khả năng đó đâu." Nhiếp Vô Danh lại lắc đầu, "Tuy người đàn ông kia không biết em gái tôi sinh con cho anh ta, nhưng em gái tôi lại biết rất rõ. Chẳng lẽ lại vứt luôn con trai mình để cao chạy xa bay à?"

Đang nói chuyện, chuông di động của Nhiếp Vô Danh vang lên, hiển thị cuộc gọi đến từ Châu Âu.

Vừa bắt máy, một giọng nói non nớt lạnh lùng liền truyền đến.

"Cậu, đã tìm được chưa?"

"Thật đáng tiếc, vẫn chưa tìm thấy." Nhiếp Vô Danh đáp.

"Cháu cũng cảm thấy thật đáng tiếc, cháu sẽ nói cho ông bà ngoại việc xu hướng tính dục của cậu có vấn đề." Bên kia truyền đến giọng nói bi bô nhưng lại lạnh băng.

"Mẹ! Ai nói xu hướng tính dục của cậu có vấn đề?" Nhiếp Vô Danh lập tức xù lông.

"Nhất Chi Hoa gọi cậu là chồng, còn nhào vào lòng cậu, cháu có video."

"Chỉ cần thấy người đẹp trai, cậu ta đều gọi bằng chồng, đều nhào tới đấy có biết không?" Nhiếp Vô Danh cảm thấy mình sắp điên rồi.

"Đáng tiếc, chưa chắc ông bà ngoại sẽ nghe cậu giải thích."

"Tên nhóc chết bầm này!" Nhiếp Vô Danh cảm thấy hơi vụn vỡ, thằng nhóc này thật sự chỉ mới 5 tuổi thôi sao?

"Cho cậu ba tháng, nếu vẫn chưa tìm thấy, cháu chỉ có thể nói thật đáng tiếc."

"Alo? Alo?"

Không đợi Nhiếp Vô Danh trả lời, đầu bên kia đã cúp máy.

"Đội trưởng, sao vậy?" Ngoại Quốc Dọn Gạch hiếu kì hỏi.

Nhiếp Vô Danh cắn răng, quát mấy người còn lại: "Mẹ nó mau kiếm tiền cho ông! Từ đây đến cuối tháng, ai kiếm được ít nhất phải cút đến Châu Phi chấp hành nhiệm vụ cho ông!"

"Sao lại là Châu Phi..." Biểu cảm của đạo sĩ tà mị y như đưa đám, tháng trước anh ta mới từ Châu Phi trở về thôi...

"Đội trưởng, chúng tôi đi kiếm tiền trước đây..." Đám người Nhất Chi Hoa muốn bỏ chạy.

"Chờ đã." Nhiếp Vô Danh đứng dậy, nghiêm túc hô: "Khẩu hiệu của chúng ta là!"

"Đồ ăn ngon không qua sủi cảo, thú vị không bằng chị dâu, đội trưởng ăn sủi cảo, chúng ta chơi chị dâu!" Bốn người lập tức đồng thanh hô khẩu hiệu.

"Tiếp tục!"

"Đội trưởng Tru Thần, phong lưu phóng khoáng, soái soái soái soái, mạnh mạnh mạnh mạnh!"

"Cút đi!" Nhiếp Vô Danh phất tay.

Sau tiếng lệnh của Nhiếp Vô Danh, bốn người lập tức bỏ chạy không còn hình dáng.

Nhiếp Vô Danh tiếp tục ăn sủi cảo, thở dài: "Nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc em ở đâu vậy... Em và thằng kia còn quản con trai của mình không..."

Bình luận

Truyện đang đọc