KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Tuy trong lòng phân đội trưởng Ám Tam khinh thường, nhưng ngoài mặt sẽ không nhiều lời.

"Can đảm này rất đáng khen." Phân đội trưởng Ám Tam gật đầu, ngoắt ngón trỏ, "Ra tay đi."

"Anh... Anh... Anh... Anh ra tay trước..." Cà Lăm đáp.

Các ám vệ ở đây không biết Cà Lăm bái Diệp Oản Oản làm sư phụ, cũng không biết y chỉ học được cách phản công, không giỏi tấn công trước.

"Ha ha." Phân đội trưởng Ám Tam cười lạnh: "Tôi thân là phân đội trưởng của Ám Tam, đương nhiên muốn nhường cậu ra tay trước, nếu không người khác sẽ nói tôi ỷ mạnh hiếp yếu."

"Đừng... Đừng... Đừng..." Cà Lăm chỉ vào phân đội trưởng Ám Tam: "Đừng... Nói nhảm... Anh... Ra... Chiêu... Anh mới có... Có khí phách... Anh... Anh lại đây... Đến đây đánh tôi đi!"

Giọng điệu khiêu khích của Cà Lăm không khác gì Diệp Oản Oản.

Theo lời của Cà Lăm, các ám vệ khác đều hơi sửng sốt.

Kẻ nói chuyện không lanh lợi này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại dám nói thế với phân đội trưởng Ám Tam? Nếu khiêu chiến thất bại, về sau y làm sao sống ở đội ám vệ nữa đây?

"Muốn chết ư!" Phân đội trưởng Ám Tam bị chọc giận.

Đội ám vệ Tư gia có hơn một nghìn người, ngay cả những phân đội trưởng khác cũng chưa bao giờ nói như thế với gã, thế mà một tên ám vệ vô danh nho nhỏ cũng dám khiêu khích gã như vậy!

"Vút!" Cơ thể của phân đội trưởng Ám Tam vọt nhanh về phía Cà Lăm, chỉ vài bước đã áp sát y.

"Lăn xuống dưới đi!" Bàn tay to lớn của phân đội trưởng Ám Tam với về phía cổ áo Cà Lăm, có ý muốn ném y xuống võ đài.

Chợt, sắc mặt phân đội trưởng Ám Tam hơi thay đổi.

Tay phải Cà Lăm giơ lên, biến quyền thành chưởng, cánh tay hệt như linh xà lấy góc độ cực kì xảo quyệt đẩy tay gã ra. Uy thế không hề suy giảm, y dùng tốc độ cực nhanh ra tiếp một đòn khác.

Chiêu này của Cà Lăm không trải qua bất kì tính toán nào cả, giống như phản ứng theo bản năng, nhưng vì như thế nên tốc độ mới càng nhanh hơn, khiến người khác trở tay không kịp.

Chiêu thức như sóng vỗ mạn thuyền, lực tay như các lớp sóng nối tiếp nhau không dứt.

Phân đội trưởng Ám Tam thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Cà Lăm đánh trúng hàm dưới.

Dưới tầm mắt kinh ngạc của mọi người, cơ thể của phân đội trưởng Ám Tam cứ như diều đứt dây bay thẳng xuống võ đài, ngã vào chỗ mọi người đang đứng.

Sau một hồi im lặng, mọi người mới đồng loạt ồ lên.

"Đệch! Tiểu tử kia có lai lịch gì vậy?!"

"Một chiêu đánh bại phân đội trưởng Ám Tam???"

"Cao thủ từ đâu chui ra vậy? Trước kia tôi chưa từng nghe qua!"

"Tiểu tử kia tên là gì vậy."

Phân đội trưởng Ám Tam hoảng hốt nhìn Cà Lăm.

Gã chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bại, còn thất bại khó coi như vậy, vì sao lại thế...

Thậm chí gã căn bản còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Tốc độ của tiểu tử kia quá mức quỷ dị, góc độ cũng vô cùng đáng sợ...

"Sao... Sao nào... Để anh... Bớt... Bớt... Nói nhảm... Biết... Biết... Tôi là... Cao... Cao thủ... Chưa?" Cà Lăm nhìn phân đội trưởng Ám Tam, hỏi.

"Cà Lăm, lợi hại lắm!" Một vài ám vệ kinh ngạc cảm thán.

"Đừng... Đừng... Gọi tôi là... Cà Lăm... Nhớ... Nhớ kĩ... Tôi tên... Phong Huyền Diệc!" Cà Lăm bổ sung.

Bình luận

Truyện đang đọc