KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Oản Oản sáng mắt lên: "Thật thú vị!"

Tư Hạ nhàn nhạt nhìn thoáng qua sân khấu: "Nhàm chán!"

Diệp Oản Oản không để ý tới cậu ta mà hỏi phục vụ: "Phần thưởng là gì vậy?"

Phục vụ trả lời: "Những cặp trả lời đúng nhiều nhất sẽ được ghi lại, nếu có cặp khác đồng thứ hạng sẽ có cuộc thi phụ. Bởi vì loại trò chơi này cần sự hiểu nhau giữa hai người, cho nên tiệm chúng tôi có quy định, nếu cặp đôi nào trả lời đúng nhiều nhất có thể nhận được phần thưởng lớn!"

"Phần thưởng lớn là gì?" Diệp Oản Oản lập tức hỏi.

Phục vụ: "Ba vạn tiền mặt."

Lại trực tiếp tặng tiền...

Thật là hợp ý cô!

Diệp Oản Oản vừa nghe liền động tâm, rất muốn lên chơi thử.

Nhưng mà suy nghĩ vừa lóe lên liền bị cô tự dập tắt. Tư Dạ Hàn không thích lộ diện, vừa rồi gấp sao có thể xem là tình thú, nhưng kéo anh lên sân khấu chơi trò ấu trĩ này thì hơi quá mức.

"Tiểu thư, các vị có muốn chơi thử không?" Phục vụ hỏi.

"Cảm ơn, chắc là không rồi." Diệp Oản Oản cười cười trả lời.

Tư Hạ đang cảm thấy nhàm chán đột nhiên mở miệng: "Phải là một cặp mới chơi được sao?"

Phục vụ trả lời: "Vốn dĩ hôm nay trong tiệm có hoạt động tình nhân, nhưng mà các vị tới trễ, những hoạt động tình nhân đã kết thúc, trò chơi hiện tại là cho tất cả mọi người, chỉ cần hai người một đội là có thể chơi. Bạn bè, người yêu hay gia đình đều có thể!"

Tư Hạ nghiêng đầu nhìn Diệp Oản Oản: "Thím Cửu..."

"Làm gì?" Diệp Oản Oản đột nhiên có cảm giác không lành.

"Tôi muốn chơi, cậu chơi với tôi đi!" Tư Hạ quyết đoán trả lời.

Diệp Oản Oản hơi cạn ngôn: "Không phải vừa rồi cậu còn nói nhàm chán sao?"

Tư Hạ nhướng mày: "Bây giờ không rồi, tôi muốn lấy ba vạn, gần đây tiền tiêu vặt không đủ dùng."

"..." Tin cậu mới là lạ đấy!

Tư Hạ híp mắt lại: "Là cậu dẫn tôi tới, chẳng lẽ muốn mặc kệ tôi à? Làm trưởng bối, ngay cả một chút yêu cầu nho nhỏ của tôi cũng không làm được sao?"

Diệp Oản Oản cạn ngôn tập hai, nói cứ y như cô muốn dẫn cậu ta tới đây vậy.

"Với lại, không phải cậu cũng rất muốn chơi sao?" Tư Hạ buồn bã nói.

Diệp Oản Oản lập tức phủ nhận: "Ai nói, tôi không có!"

"Cậu chắc chưa? Ba vạn tệ đấy!"

Vừa rồi ba mươi tệ cũng không buông ta, bây giờ cậu có thể không động tâm sao.

Tư Hạ biết rất rõ, Tư Dạ Hàn sẽ không chơi những trò này, cho nên mới cố ý khuyến khích cô.

Diệp Oản Oản đương nhiên biết rõ ý đồ của nhóc con này, hung hăng trừng cậu ta một cái: "Nói không chơi là không chơi!"

Tư Dạ Hàn nhấp một ngụm trà, cũng không có không vui, anh đặt ly trà xuống, nói với Diệp Oản Oản: "Đi chơi đi."

Diệp Oản Oản kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn anh.

Wow... Hôm nay tâm trạng Tư Dạ Hàn tốt vậy sao, dễ nói chuyện vậy à, còn cho cô chơi cùng Tư Hạ?

Tư Hạ lập tức nói: "Đi đi, chú Cửu cũng đồng ý rồi!"

Không chờ Diệp Oản Oản trả lời, cậu ta đã gấp gáp nói với phục vụ: "Phiền anh báo danh cho hai chúng tôi!"

Chờ Diệp Oản Oản lấy lại tinh thần, phục vụ đã thêm tên hai người vào danh sách. Cùng lúc đó, một đôi vừa kết thúc, tới lượt cô và Tư Hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc