LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi lúc Trần Việt muốn cứu cô, cô đã bị quăng đến luống hoa bên đường.

Trần Việt cái gì cũng không làm được, chỉ có thể mắt trừng trừng nhìn người nhỏ gầy yếu đuối ấy bị quăng ra, rồi rơi bịch xuống đất.

Mắt anh trờn trừng nhìn, thậm chí không phát ra được tiếng, cú đâm đó, tựa như đâm vào tim anh, một tiếng “ầm”, đâm đến ngũ tạng vỡ nát.

Giang Nhung nằm trên bãi cỏ màu xanh, màu máu đỏ từ miệng vết thương ghê rợn ở chân chảy ra, chảy ra mặt cỏ xanh, màu đỏ tươi kiều diễm tựa như hoa mẫu đơn diễm lệ, nhưng Giang Nhung lại nằm đó như cành lá hương bồ héo tàn lung lay sắp đổ, đổ ầm xuống đất.

Trần Việt trong lòng trầm xuống, nắm chặt nắm đấm bên người mình, chạy như bay đến bên Giang Nhung, một tay bế cô lên nhẹ ôm vào trong ngực: “Giang Nhung, đừng sợ, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”

Giang Nhung nghr thấy giọng nói của Trần Việt, khóe miệng mím lại, không là do đâu hay là cô muốn kéo ra một nụ cười an ủi Trần Việt.

Mắt cô ngước lên nhìn Trần Việt, trong ánh mắt thế nhưng có chút vui mừng.

Cô đột ngột giơ tay, đem ngón tay lạnh băng để lên giữa đôi mày nhăn lại của Trần Việt, nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Yên tâm, em không sao, chỉ có chút đau.”

Không sao...

Làm sao mà không sao chứ?

Miệng vết thương ghê rợn trên đùi cô, máu tươi cứ thế chảy ra, làm sao sẽ không sao chứ?

Rất đau, rất rất đau, vẻ mặt méo mó của cô mỗi lần đau, đều như kim châm đâm vào tim Trần Việt.

Lần đầu tiên, anh hận cô gái trước mắt, lại hận bản thân không thể bảo vệ cô an toàn đến tận xương tủy.

Trần Việt cắn răng, vẻ mặt thâm trầm giống như la sát.

Anh thở ra một hơi, bế ngang Giang Nhung lên, trầm giọng nói với Hứa Huệ Nhi và Lưu Diên: “Đi bệnh viện.”

Vết thương trên chân của Giang Nhung mất máu quá nhiều, nãy lại còn bị dọa sợ hãi, dù cô có cố tỏ ra bình thường, giờ cũng không chịu nổi nữa, ngất đi trong vòng tay dày ấm áp của Trần Việt.

Trước khi mất đi ý thức, cô lờ mờ nhìn thấy sắc mắt của Trần Việt rất dọa người, vẫn lần đầu cô thấy anh có ánh mắt đáng sợ như vậy.

……

Giang Nhung tỉnh lại lúc, là nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, chân được bó dày băng vải trắng, tay tiêm truyền dịch.

Cô nghiêng đầu vừa lúc chạm đến ánh mắt u ám của Trần Việt, anh âm trầm nhìn cô, không rên một tiếng, có vẻ rất tức giận.

“Trần Việt, em...” Giang Nhung mở miệng muốn nói gì, nhưng cổ họng khô khan nói không nổi.

Trần Việt lập tức lấy cốc nước trên tủ đầu giường, cắm ống hút rồi đưa đến bên miệng cô.

Giang Nhung hút hai ngụm, giải khát xong nhìn anh, cố kéo ra một nụ cười: “Trần Việt...”

Cô vẫn chưa nói xong, Trần Việt đã xoay người đi, ngồi xuống sofa bên cạnh, lấy giấy tờ ra xem, hoàn toàn không muốn để ý đến cô.

“Trần Việt...” Cô nằm trên giường bệnh, anh còn không thèm quan tâm cô, Giang Nhung thấy cực kỳ tủi thân, vành mắt không nhịn được đỏ lên.

Nhìn bộ dáng vành mắt đỏ hoe, Trần Việt ném tờ báo trên tay đi, đi đến cạnh giường bệnh ngồi xuống, cúi đầu hung hăng hôn cánh môi nhợt không tý máu của cô.

Anh cắn, gặm, mút lấy tựa như trừng phạt cô...

Nhớ đến khoảnh khắc xe đâm vào cô, nghĩ đến máu đỏ từ cơ thể cô chảy ra, nghĩ đến lúc cô mất ý thức ngất đi trong lòng anh...

Chỉ cần nghĩ đến những thứ này, lòng anh khủng hoảng.

Sống đã hai mươi tám năm, anh trước nay chưa từng bao giờ trải qua chuyện như vậy, cảm giác như ngạt thở, khiến người ta khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần so với việc bản thân bị thương nặng.

Anh giận bản thân, giận bản thân không thể bảo vệ cô, lại trơ mắt nhìn những người đó làm tổn thương cô dưới mí mắt anh.

Trong phút chốc chiếc xe xông đến, cô đã lựa chọn đẩy anh ra, chẳng lẽ cô không từng nghĩ đến sẽ bị xe đụng vào sao?

Chẳng lẽ cô không biết phụ nữ nên biết lúc nào cần chút yếu đuối thì mới càng người khác yêu thích sao?

Chẳng lẽ cô không biết anh không cần sự bảo vệ của anh, mà là muốn bảo vệ cô cả đời.

Rất lâu sau, anh mới tha cho đôi môi cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, đưa tay sờ nhẹ: “Giang Nhung, lẽ nào em chẳng có chút yêu quý mạng sống của mình sao?”

Giang Nhiên giơ tay ra đấm anh một cái: “Ai nói em không yêu quý mạng sống của bản thân? Chỉ là giờ phút ấy không có thời gian cho em nghĩ nhiều. Nếu cho em thêm chút thời gian để em suy nghĩ, em chắc chắn sẽ không làm vậy.”

Trần Việt nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của cô, vén những sợi tóc lòa xòa trước trán, lại cúi đầu ấn lên một nụ hôn lên trán cô: “Giang Nhung, em không là một người, em bị thương, anh sẽ lo lắng cho em.”

Giang Nhung xụt xịt mũi, nói giọng mũi: “Xin lỗi, lại làm anh phải lo cho em.”

“Vì vậy đồng ý với anh, sau này không cho phép lại làm ra hành vi ngu ngốc này nữa.” sắc mặt và giọng điệu của anh dịu đi rất nhiều.

“Ừm.” Giang Nhung gật mạnh đầu, “Sau này em sẽ không.”

Trần Việt xoa đầu cô, lắc đầu bất đắc dĩ thở dài: “Sao lại có thể ngốc như vậy?”

Giang Nhung trong lòng nói, cô mới không cô ngốc, bởi vì cô không muốn thấy anh bị thương, nếu anh bị thương, cô nhất định sẽ khó chịu hơn so với bây giờ.

“Trần Việt...” Giang Nhung ngừng chút, hỏi: “Có tra ra tại sao xe bán tải kia là mất kiểm soát không?

Hình như hỏng phanh xe?

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Trần Việt, tính cách của anh tuyết đối sẽ không nói ra 2 chữ “hình như”.

“Ồ...” Biết anh sẽ không muốn nói ra nguyên nhân thật sự cho cô, Giang Nhung cũng không hỏi lại nữa.

Xét theo câu trả lời của Trần Việt, tai nạn xe chắc chắn là do người làm, vậy thì là mưu sát có chủ đích. Giữa ban ngày ban mặt, dám mua kẻ giết người, kẻ đứng sau là hướng về cô, hay là hướng về... Trần Việt?

Nghĩ đến đoạn này, trong lòng Giang Nhung hẫng một nhịp, không nhịn nổi nhìn về phía Trần Việt.

Trần Việt thấy được nỗi lo lắng của cô, xoa đầu cô, mềm giọng nói: “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Ừm.” Giang Nhung gật đầu.

……

Khi Giang Nhung tỉnh lại lần nữa, muốn đi nhà vệ sinh.

Nhưng chân trái của cô bị thương không đi được, trong phòng bệnh lại chỉ có Trần Việt, dù sao vẫn không nên khiến anh giúp, việc này làm Giang Nhiên rất khó nghĩ.

Cô lại nhắm mắt nhịn hồi lâu, xong nhịn đến không thể nhịn hơn nữa, đành mở mắt nhìn Trần Việt đang ngồi ở ghế sofa bên cạnh xem giấy tờ.

Trần Việt ngẩng đầu: “Cần gì bảo anh.”

Giang Nhung cười lúng túng: “Anh có thể ra ngoài một chút, gọi nữ y tá vào không?”

Trần Việt đứng dậy bước đến, kéo chăn ra rồi bế Giang Nhung lên.

Giang Nhung giật mình, bản năng ôm chặt lấy cổ anh: “Anh, anh muốn làm gì?” Thế này, khoảng cách giữa cô và anh gần trong gang tấc, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Trần Việt phả trên mặt cô, lại vội thẳng buông tay đang ôm cổ anh.

Vừa buông, chân Giang Nhiên đập một phát, không cẩn thận căng đến vết thương, đau đến nỗi cô nhăn mày lại.

Trần Việt nhíu mày nhìn cô: “Không phải em muốn đi nhà vệ sinh sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc