LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Mùa đông ngắm tuyết, mùa hè thưởng hoa.

Lượng du khách đến Tây Tuyết ngắm hoa hải đường vẫn không ngừng tăng, cả một biển người đông vô cùng, so với mùa đông cũng không ít hơn là bao.

Không biết là do trí nhớ của Trần Việt tốt hay là vì nơi đây là do Giang Nhung dẫn anh đi mà anh lại nhớ rõ đến như vậy.

Con đường chỉ đi qua một lần, mấy năm sau quay lại, anh thậm chí nhớ được từng chỗ đất trũng, từng ngã rẽ.

Anh nắm lấy tay Giang Nhung, đưa cô đi vào con đường nhỏ năm xưa cô đã đưa anh đi, đến ‘Tình Hải’ nơi hai người từng đi qua.

Mùa hè băng tuyết tan ra, trời lại càng mưa nhiều, cái hố nhỏ mùa đông bị đóng băng bây giờ đã tan rồi, mặt nước hồ lấp lánh giống như một viên ngọc sáng trong dãy núi cao.

Trần Việt ôm Giang Nhung, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Giang Nhung, em có thích nơi này không?”

“Thích.” Giang Nhung ra sức gật đầu, nở nụ cười bừng sáng, dịu dàng đáp: “Thật sự thích vô cùng! Cảm ơn anh đưa em đến một nơi tuyệt đẹp như vậy.”

Nghe cô nói như vậy, Trần Việt cười khổ, xoa đầu cô.

Nơi đẹp đẽ như vậy là cô dẫn anh đến, chứ không phải anh dẫn cô đến, chỉ là cô không còn nhớ gì nữa rồi.

“Mùa đông năm đó là do em dẫn anh tới đây.” Trần Việt nắm lấy tay Giang Nhung dẫn cô đến chỗ cây cổ thụ, vừa đi vừa nói: “Em còn nói với anh, cái hồ nhỏ này tên là ‘Tình Hải’”.

Anh biết cô không nhớ, anh sẽ từ từ nói cho cô nghe, sau khi nghe xong cô không nhớ ra cũng không sao hết.

Quá khứ của hai người, cô không nhớ cũng không sao, anh sẽ…nói cho cô biết.

Hóa ra nơi này gọi là ‘Tình Hải’!

Hồ không lớn, nước trong nhìn xuống tận đáy, giống như tình yêu cũng vậy, tình yêu thực sự chỉ có thể có hai người, ở bên nhau ngọt ngào như nước khoáng vậy.

Trong lúc nói chuyện, Trần Việt đã đưa Giang Nhung đến trước cây cổ thụ đó, kéo cô lại gần cùng quỳ xuống: “Lúc đó em còn ở đây đào được một chiếc nhẫn, tặng cho anh.”

Nói rồi, Trần Việt lặng lẽ nhìn Giang Nhung, vô cùng hy vọng cô sẽ trả lời anh, nói với anh rằng, cô đã nhớ ra rồi.

Chính tại nơi đây, vào những tháng ngày hồ còn đóng băng, đích thân cô đã đào ‘bảo vật’ mà mẹ cô để lại tặng cho anh.

Giang Nhung cũng đang cố gắng, cố gắng hồi tưởng, nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể nhớ được vài cảnh tưởng, đó là cảnh cô cùng mẹ mình chôn một chiếc nhẫn xuống.

Cô nhìn tay trái của Trần Việt, anh đeo một chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái, một chiếc nhẫn vô cùng cũ kỹ, chính là chiếc nhẫn mà trong ký ức của cô, mẹ cô đã dẫn cô đến đây chôn xuống.

Cô còn nhớ lúc đó mẹ cô còn nói, khi cô gặp được người cô thật sự yêu, người mà cô muốn bên cạnh cả đời thì hãy tặng chiếc nhẫn cho người đó.

Giang Nhung không nhớ là bản thân đã tặng chiếc nhẫn cho Trần Việt, nhưng chiếc nhẫn đã ở trên tay anh, như vậy có thể chứng minh lúc cô tặng anh chiếc nhẫn này, cô nhất định rất yêu anh.

Trước đây cô có chút hoài nghi, cũng có chút lo lắng, thậm chí có chút hoảng loạn, nhưng những gì xảy ra vào hai ngày nay đã khiến mọi cảm giác lo lắng sợ hãi đó biến mất.

Vào lúc này, Giang Nhung chỉ biết Trần Việt là chồng cô, là bố của con cô, là người đàn ông trước đây cô yêu, cũng là người đàn ông mà cho dù cô làm lại cuộc đời cũng sẽ yêu thêm lần nữa.

Tình yêu thật là điều kỳ điệu, nó không biến mất vì dòng chảy thời gian, mà lại có một lực lượng vô hình nào đó khóa chặt hai người lại với nhau.

Giang Nhung vẫn ở trong lòng Trần Việt, cô đưa hai tay ra ôm lấy tấm lưng gầy của anh, thì thầm: “Anh Trần, sau này hãy giữ chặt lấy em, cũng đừng rời xa em.”

Dù cho ai là người làm cô mất đi ký ức, dù cho kẻ đứng sau có đáng sợ ra sao, cô cũng sẽ chiến đấu với họ đến cùng.

Lần này cô nhất định nắm chặt lấy tay Trần Việt, sẽ không rời xa anh nữa.

“Anh Trần cũng sẽ giữ chặt lấy cô Trần, giữ thật chặt, sẽ không buông tay cô ra nữa.” Trần Việt nói.

Trần Việt giơ tay ra, đưa Giang Nhung xem chiếc nhẫn cũ kỹ ở ngón giữa tay trái trước giờ anh chưa từng tháo ra: “Em từng nói anh đeo chiếc nhẫn này nghĩa là anh là người của em rồi, cả đời này nhất định không hối hận.”

“Em, em thật sự nói như vậy sao?” Giang Nhung nhớ không ra, thật sự bản thân cô nói ra những lời sến súa như vậy sao? Hay là Trần Việt trêu cô?

“Em không muốn chịu trách nhiệm sao?” Trần Việt chau mày, giống như chỉ cần cô nói ‘đúng vậy’ một tiếng anh liền nhảy xuống cái hồ bên cạnh.

“Không có mà.” Hai người họ còn có cả Tiểu Nhung Nhung rồi, phải gách trách nhiệm cả đời rồi, cô còn có thể hối hận sao?

Trần Việt nắm lấy tay của Giang Nhung, hôn lên mu bàn tay cô, giống như một màn ảo thuật, trên tay cô đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn.

“Giang Nhung, đây là nhẫn kết hôn của chúng ta, em có nguyện ý một lần nữa đeo nhẫn cưới vì anh không?” Trần Việt vô cùng cẩn thận hỏi, chỉ sợ Giang Nhung sẽ từ chối.

Năm đó khi anh đi công tác trở về, Giang Nhung đã biến mất rồi, chỉ còn Tiểu Nhung Nhung ở đó, cô để lại nhẫn kết hôn của hai người, cũng để lại một hộp tro cốt.

Chiếc nhẫn thuộc về Giang Nhung khắc một chữ ‘Việt’ ở trên, Trần Việt muốn một lần nữa đeo lại cho cô, chỉ là không biết cô có đồng ý hay không.

“Em đồng ý.” Cái này còn phải hỏi sao?

Trần Việt cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út ở bàn tay phải của cô, cô gầy hơn so với ba năm trước một chút, chiếc nhẫn hơi lỏng.

Trần Việt nói tiếp: “Cỡ này hơi to một chút, anh cầm về bảo người đổi.”

Giang Nhung lập tức nắm chặt tay, không cho anh lấy nhẫn về: “Chiếc nhẫn này là của em rồi, anh không được tùy tiện tháo ra.”

Rộng một chút cũng không sao, sau này cô ăn nhiều một chút, béo hơn một chút là được rồi, chủ yếu là do cô mê tín, sau khi đeo nhẫn tuyệt đối không được tháo ra.

Giang Nhung giơ tay lên ngắm nghía, thở dài, làm bộ nhẹ giọng nói: “Cảm thấy phải gả cho người ta rồi, nhưng vẫn là gả cho cùng một người, thật có chút không cam lòng.”

Giang Nhung nói đùa nhưng anh Trần lại cho là thật, anh khóa chặt cô trong lòng, hôn cô.

Cho đến khi cô không thở nổi nữa anh mới buông ra, nghiêm túc nói: “Cả đời này, trừ anh ra, em không được nghĩ tới người đàn ông khác.”

“Anh bá đạo quá rồi.” Thật sự là quá bá đạo rồi, nhưng dường như cô rất thích sự bá đạo nhưng vẫn dịu dàng của anh.

Nói chuyện một hồi, Giang Nhưng chợt nghĩ ra gì đó, kinh ngạc hỏi: “Trần Việt, hôm nay là ngày mấy rồi?”

“Mồng hai,”

“Mồng hai rồi?”

Vừa nghe ‘mồng hai’, Giang Nhung chau mày, trở nên ảo não.

Đã nói là quốc tế thiếu nhi 1/6 sẽ ở bên Tiểu Nhung Nhung, nhưng hai người họ lại tới Kinh Đô rồi, trẻ con nhà người ta đều được bố mẹ ở bên, Tiểu Nhung Nhung không có, con bé nhất định sẽ rất đau lòng.

“Anh tin rằng so với quốc tế thiếu nhi, thì Tiểu Nhung Nhung càng để ý đến việc có phải mẹ nó đã quay lại rồi hay không.” Trần Việt nói câu này là hy vọng Giang Nhung có thể dũng cảm một chút, tiếp nhận Tiểu Nhung Nhung.

Nhưng Giang Nhung vẫn còn chưa đủ dũng khí.

Tuy rằng quan hệ của cô mà Tiểu Nhung Nhung rất tốt, Tiểu Nhung Nhung cũng nói muốn cô làm mẹ nó, nhưng cảm giác không giống.

Tiểu Nhung Nhung bây giờ còn nhỏ, có thể vẫn chưa thật sự hiểu sự khác biệt của mẹ đẻ và mẹ kế.

Cô muốn Tiểu Nhung Nhung hiểu rõ, cô là mẹ đẻ của con bé, chứ không phải mẹ kế mà bố con bé cưới về.

Bình luận

Truyện đang đọc