LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Trần Việt giấu thận phận đi xem mắt, Cù Mạnh Chiến phản bội, Giang Chính Thiên là kẻ thù gián tiếp giết chết mẹ...

Những chuyện xa lạ lại đáng sợ này không ngừng đánh vào thần kinh não bộ của Giang Nhung, khiến cô kinh ngạc, khiến cô sợ hãi, không để cô yên lòng.

Cô vô cùng kinh sợ nhìn Lương Thu Ngân, thật lâu mới nói ra: "Lương Thu Ngân, chuyện cậu nói là thật sao?"

Lương Thu Ngân nói chuyện này, Giang Nhung một chút xíu ký ức cũng không có, cô rất lo lắng chuyện này đều là Lương Thu Ngân bịa ra chuyện cũ của cô để lừa gạt.

Cô rất sợ bản thân không nhớ nổi quá khứ, rất sợ trí nhớ của mình bị người ta cố ý bóp méo, cô thực sự rất sợ chuyện này.

Nghe Giang Nhung hỏi như vậy, trong lòng Lương Thu Ngân lòng đau xót, ôm lấy Giang Nhung, nói: "Nhung Nhung, tớ lừa dối thiên hạ, thế nhưng tớ không thể lừa dối cậu."

Hai người bọn họ đã từng thân thiết gắn bó như vậy, là bạn bè tốt không giấu nhau cái gì, làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ tới đối phương, thế nhưng chết tiệt, Giang Nhung đều đã quên chuyện quá khứ.

Lương Thu Ngân nói chân thành đến mức không gì sánh được, thế nhưng Giang Nhung không có cách nào hoàn toàn tin tưởng, nói cho đúng, là bây giờ cô không dám tùy tiện tin tưởng bất cứ ai.

Cô không tin Giang Chính Thiên, không thể trăm phần trăm tin tưởng Trần Việt, tất nhiên cũng không cách nào trăm phần trăm tin tưởng Lương Thu Ngân.

Thấy Giang Nhung không tin, Lương Thu Ngân có chút gấp gáp, lại nói: "Nhung Nhung, tớ dùng mạng mình xin thề, mỗi chữ tớ nói với cậu là thật. Nếu có nửa chữ giả, tớ sẽ chết không yên."

Giang Nhung không muốn lừa dối Lương Thu Ngân, áy náy cười cười, nói: "Lương Thu Ngân, xin lỗi! Không phải tớ không muốn tin tưởng cậu, mà là chuyện tớ lo lắng quá nhiều."

Ba không chỉ cho cô dùng thuốc phiện, còn gián tiếp là hung thủ giết hại mẹ, những sự thật này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức Giang Nhung không muốn tin.

Ba năm nay, là Giang Chính Thiên ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, giúp đỡ cô... Trong chớp mắt, tất cả cái này đều thay đổi tình hình, muốn cô tin tưởng thế nào đây.

Chỉ cần một ngày không nhớ ra quá khứ, Giang Nhung sẽ không có cách nào trăm phần trăm tin tưởng lời một ai.

Lương Thu Ngân còn nói: "Nhung Nhung, không sao. Tớ có thể chờ, chờ cậu nhớ ra quá khứ."

Không sao, anh có thể chờ, chờ em nhớ ra quá khứ.

Câu nói này quen thuộc làm sao.

Giang Nhung nhớ rõ Trần Việt cũng từng nói lời tương tự.

Có phải chỉ có ai quan tâm cô mới có thể nói ra lời như vậy, mới có thể kiên nhẫn như vậy?

Bởi vì bọn họ thực sự muốn tốt cho cô, cho nên không đành lòng lừa cô, cũng không ép buộc cô, có thể phối hợp với bước đi của cô bước tiếp hay là dừng bước.

Chuyện Lương Thu Ngân vừa nói với cô, cô vẫn cần thời gian thật tốt để tiêu hóa, cho nên cần một chỗ yên tĩnh suy nghĩ thật kỹ.

Đi ra từ phòng làm việc, Giang Nhung liếc mắt nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, mặt trời nóng bỏng chiếu sáng muôn nơi, giống như có thể đem người ta đi nướng.

Giang Nhung hít sâu hai cái, khôi phục một chút tâm trạng.

Có lẽ là hai ngày này trải qua quá nhiều chuyện, lòng cảnh giác của Giang Nhung lúc trước ngược lại bình tĩnh rất nhiều, lúc nghe qua Lương Thu Ngân nói cũng có thể nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.

Giang Nhung suy nghĩ một chút, chuẩn bị đi chọn một ít vải, về nhà may quần áo cho Tiểu Nhung Nhung, mượn việc để cho bản thân yên tĩnh, suy nghĩ thật kỹ con đường tiếp theo nên đi như thế nào.

" Giang Nhung"

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Trần Việt, Giang Nhung quay đầu lại đối với ánh mắt quan tâm của Trần Việt, cười cười, nói: "Ngài Trần, thật trùng hợp, anh cũng ở đây."

Mỗi chỗ cô đến, anh cũng sẽ xuất hiện đúng lúc, trùng hợp xảy ra quá nhiều lần, cô rất muốn nghi ngờ có phải anh đặt theo dõi lên người cô hay không.

"Trùng hợp cái gì?" Trần Việt chạy đến bên cạnh cô, xoa xoa đầu cô: "Anh nghe Lương Thu Ngân nói em ở đây, đặc biệt tới đón em cùng về nhà."

Hóa ra là Lương Thu Ngân gọi điện nói cho anh biết, nếu anh không nói, cô có thể sẽ nghi ngờ anh.

Giang Nhung hiểu rất rõ bây giờ trạng thái thần hồn nát thần tính rất không tốt, mà không thể kiềm chế được bản thân suy nghĩ lung tung.

Cô áy náy cười cười với Trần Việt, nói: "Ngài Trần, nếu như anh không bận chuyện gì, vậy anh đi cùng tôi đến một chỗ đi."

Trần Việt gật đầu: "Được."

Giang Nhung nói: "Anh không hỏi tôi đi chỗ nào sao?"

"Chỉ cần em bảo anh đi cùng em, bất luận là chỗ nào, anh cũng sẽ đi cùng em." Cho dù là núi đao biển lửa, chỉ cần là cô bảo anh đi, anh cũng sẽ không có một câu oán hận.

Giang Nhung: "Ngộ nhỡ tôi đem anh đi bán thì làm sao bây giờ?"

Trần Việt: "Anh đây cũng muốn xem, có ai dám mua anh."

Giang Nhung: "Nói cũng phải, ai có tiền mua được tổng giám đốc Trần của chúng ta chứ."

Trần Việt: "Em."

"Tôi?" Giang Nhung chỉ mình, gương mặt kinh ngạc.

Trần Việt còn nói: "Anh đem tổng giám đốc Trần tặng miễn phí cho em, không lấy một đồng."

Giang Nhung cười nói: "Không lấy tiền, mọi người chắc sẽ không biết cách trân trọng, cho nên tổng giám đốc Trần, dù sao anh cũng không được đem bản thân tặng miễn phí cho ai."

Trần Việt nói: "Vậy em tùy ý ra giá, em nói bao nhiêu, thì là bấy nhiêu."

Giang Nhung giơ tay, ra dấu 2, lại ra dấu 5, cuối cùng ra một số không, nói: "Ngài Trần, anh cảm thấy cái giá này thế nào?"

Trần Việt biết cô trêu anh, nhưng cũng gật đầu: "Cái giá có phải cao quá không?"

Giang Nhung mới vừa rồi biết một chút thông tin từ chỗ Lương Thu Ngân, biểu hiện rất bình tĩnh, Trần Việt cũng không biết khuyên cô như thế nào mới tốt.

Cô muốn ầm ĩ, anh liền ầm ĩ cùng cô.

Giang Nhung chủ động ôm lấy cánh tay anh, nói: "Ngài Trần, thực ra hai trăm năm mươi này là tiền boa cho anh, anh vẫn thuộc về tôi miễn phí. "

Trần Việt ôm eo cô, nói: "Nghe theo em."

Giang Nhung dẫn Trần Việt đến chợ vải, cô cẩn thận tỉ mỉ chọn mấy mảnh vải, chuẩn bị may quần áo cho Tiểu Nhung Nhung, cũng là quà ngày quốc tế thiếu nhi cho con bé kia.

Lúc mua vải xong, Giang Nhung muốn về chỗ mình, bởi vì trong nhà mới có đồ dùng để may quần áo.

Trần Việt lại nói một câu: "Cần đồ dùng gì? Bây giờ anh cho người chuẩn bị, chờ đến lúc quay về Nặc Viên, cũng như vậy sẽ không thiếu."

Đại BOSS nói hào phòng như thế, Giang Nhung cũng không có lý do gì không đùa giỡn anh một chút, liền nói cho Trần Việt những đồ dùng cần.

Lúc bọn họ quay về Nặc Viên, máy may chạy bằng điện... tất cả đều đã chuẩn bị xong, hơn nữa còn chuẩn bị cho cô một cái xưởng nhỏ.

Giang Nhung thở dài nói: "Lẽ nào đây là tốc độ Thịnh Thiên trong truyền thuyết?"

Trần Việt nhún vai: "Cô Giang, tốc độ này cô đã thỏa mãn chưa?"

"Tôi rất hài lòng, vô cùng thoả mãn." Giang Nhung cười cười với anh: "Ngài Trần, tôi muốn bắt đầu làm việc, anh cũng đi làm việc của anh đi."

Chuyện thiết kế xong một bộ trang phục đạt yêu cầu, cắt vải, từng khâu... Giang Nhung đều có thể làm tất cả, tự mình làm ra một bộ quần áo hoàn chỉnh đối với cô mà nói cũng không phải việc khó.

Cô cầm bản vẽ lúc trước đã vẽ xong, bắt đầu chăm chú chuyên tâm bắt đầu công việc, vứt Trần Việt sang một bên.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc