LẤY CHỒNG BẠC TỶ

"Vậy anh cùng hét với em đi." Giang Nhung muốn tùy hứng một lần, muốn kéo anh và cô cùng làm một đôi vợ chồng ngốc nghếch.

Trần Việt thoáng nhíu mày nhưng không nói gì. Muốn anh hét với biển rộng sao? Chuyện ấu trĩ như thế, anh chắc chắn không muốn làm rồi.

Giang Nhung cầm lấy cánh tay anh lắc lắc: "Anh không muốn à?"

Trần Việt trầm mặt vẫn không nói một lời.

"Vậy được rồi. Em sẽ không bắt buộc anh." Giang Nhung ít nhiều vẫn hiểu rõ Trần Việt. Cô làm chuyện này là được rồi, cứ để cho anh quay về làm tổng giám đốc lạnh lùng đi.

"Vậy em sẽ hét đây." Cô còn nói thêm.

Trần Việt gật đầu.

"Em mà hét lên có thể sẽ chẳng ra sao, liệu anh có bị dọa không đấy?" Cô lại hỏi.

"Sẽ không đâu." Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng nói chuyện.

Giang Nhung hài lòng mỉm cười: "Thật không? Anh phải nói thì em mới biết được anh muốn gì chứ!"

Mặt Trần Việt lại trầm xuống.

Giang Nhung lo lắng mình còn trêu chọc anh nữa thì anh sẽ xoay người rời đi mất, cô không thể làm gì khác hơn là giữ chừng mực.

Cô hắng giọng, giơ tay đặt ở bên miệng và quay mặt về phía biển rộng la lớn: "Mẹ ơi, mẹ có thể nghe được Nhung Nhung đang nói chuyện không? Nhung Nhung gặp được một người đàn ông rất tốt, rất rất tốt. Anh ấy rất thương Nhung Nhung, người nhà của anh ấy đều tiếp nhận Nhung Nhung. Bây giờ Nhung Nhung rất hạnh phúc, rất hạnh phúc a a a a a..."

Bởi vì quá mức vui mừng, Giang Nhung hoàn toàn thả lỏng bản tính trời sinh, sau khi hét lớn còn tự kèm theo hiệu quả hồi âm. Trần Việt đứng bên cạnh nghe được cũng thấy buồn cười.

Nghe được tiếng cười của anh, Giang Nhung quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Không cho phép anh cười em."

Trần Việt gật đầu.

Giang Nhung lại quay đầu đi và hét lớn: "Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con cũng sẽ đối xử tốt với Trần Việt, sẽ cố gắng làm cho anh ấy hạnh phúc, con sẽ bảo vệ anh ấy, không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt anh ấy. Con còn có thể cùng anh ấy sinh ra thật nhiều đứa con..."

Lần đầu tiên trong đời Trần Việt nghe được có người nói muốn bảo vệ anh, trong lòng anh thấy kích động vô cùng.

Từ khi anh hiểu chuyện tới nay, anh đã biết sức khỏe của mẹ mình không tốt, ba vừa phải làm việc còn phải chăm sóc mẹ, anh nhất định phải tự xử lý chuyện của mình.

Cho nên anh hiểu chuyện sớm hơn những đứa trẻ khác, từ nhỏ đã tạo thành thói quen chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết.

Sau đó, Tiểu Bích tới nhà họ Trần, anh còn phải lấy thân phận người anh để chăm sóc cho cô ấy, che chở cho cô ấy. Nhiều năm như vậy, chăm sóc người khác đã trở thành thói quen của anh. Cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ sẽ có người khác tới bảo vệ anh.

Mà Giang Nhung trước mắt thoạt nhìn yếu tới mức không chịu nổi gió, nhưng trong cơ thể gầy gò này hình như lại có sức lực vô tận.

Cô đang reo hò, mặc sức hét lên cảm giác hạnh phúc của mình lúc này.

"Giang Nhung…" Trong lòng anh khẽ gọi tên cô.

"Trần Việt, anh nói xem, liệu mẹ có thể nghe được em nói không?" Giang Nhung quay đầu nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng.

Trần Việt gật đầu: "Có thể."

Giang Nhung chạy tới ôm chầm lấy anh: "Trần Việt, chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc như vậy chứ?"

Trần Việt gật đầu: "Sẽ như vậy."

Mỗi vấn đề Giang Nhung hỏi đều được anh trả lời ngắn gọn, nhưng cô sẽ không tính toán với anh.

Ngay từ lúc đầu, cô đã biết tính anh như vậy rồi.

Có lẽ chính bởi vì tính anh như vậy nên mới càng thu hút người khác, người khác không biết thế nào nhưng cô thích cá tính này của anh.

Cho dù anh không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần là chuyện của cô thì dù lớn dù nhỏ anh đều quan tâm. Chỉ riêng việc đêm nay, trừ anh ra, sợ rằng khó có thể tìm được mấy người đàn ông bằng lòng làm được cho vợ tới như vậy.

Cô còn nói: "Em hét xong rồi. Chúng ta trở về đi."

"Ừ." Anh khẽ nói một tiếng nhưng không rời đi, ngược lại dùng một tay ôm cô vào trong lòng và siết chặt, tì cằm lên đỉnh đầu cô rồi cọ nhẹ.

Mùi tóc thơm mát của cô theo gió đêm bay vào trong mũi anh làm trong lòng anh dâng lên khát vọng mãnh liệt đối với cô.

Anh muốn cô.

Bây giờ, ngay lập tức.

"Giang Nhung…"

"Dạ?"

Tiếng "dạ" của cô còn chưa dứt đã bị đôi môi lạnh của anh nhanh chóng hôn lên.

Nụ hôn của anh mạnh mẽ bá đạo hơn bất kỳ lần nào trước đó, đầu lưỡi anh duỗi vào bên trong, hôn sâu hơn.

Bàn tay anh cũng không an phận, tùy ý di chuyển trên người cô.

Mặc dù ở đây sẽ không có ai khác tới nhưng còn ở bên ngoài, Giang Nhung vẫn hơi sợ, khẩn trương giữ tay anh lại: "Trần Việt, đừng làm ở đây."

Trần Việt lập tức dừng tay và bế bổng cô lên, bước chân tao nhã lại mạnh mẽ, vững vàng đi vào trong biệt thự.

Khi về đến phòng, Trần Việt gần như lập tức triển khai thế tấn công mãnh liệt, không cho cô có thời gian giảm xóc.

Cho dù anh có công kích rất mạnh mẽ nhưng Giang Nhung không hề sợ hãi.

Cô không chỉ không sợ mà còn thấy rất vui mừng, bởi vì đây là lần đầu tiên anh chủ động đốt lửa, làm cho cô hiểu rõ thật ra mình vẫn có lực hấp dẫn đối với anh.

Không biết lăn qua lăn lại bao lâu, ở trong ấn tượng của Giang Nhung hẳn là lâu hơn tất cả những lần trước, cuối cùng cô cũng bị anh làm đến mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Thật ra cô rất không muốn mình vô dụng như vậy, cô còn muốn sau đó sẽ nằm ở trong anh, nói chuyện với anh, nghe thử nhịp tim của anh.

Nhưng cũng không biết là cô quá yếu hay Trần Việt quá mạnh mẽ, cuối cùng mấy lần này cô đều ngủ trước.

Sau khi Giang Nhung mệt mỏi ngủ mất, Trần Việt cũng không tiếp tục nữa. Anh quan tâm tới cô, không muốn cô bị tổn thương.

Ánh mắt anh thâm thúy lại tĩnh lặng chăm chú nhìn gương mặt ửng đỏ của cô và không nhịn được thò tay nhéo chóp mũi của cô.

"Trần Việt…" Cô đột nhiên gọi tên anh làm anh vội rụt tay lại nhanh như chớp, không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi, muốn giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Chờ mấy giây sau vẫn không nghe được tiếng cô nói tiếp, Trần Việt quay đầu nhìn mới phát hiện ra cô còn chưa tỉnh lại.

Hóa ra, anh xuất hiện ở trong giấc mơ của cô.

Liệu trong giấc mơ của cô, anh sẽ thế nào nhỉ?

Trong lúc anh đang mải nghĩ lại nghe được cô thì thào nói mớ: "Trần Việt, em sẽ cố gắng..."

Cố gắng cái gì?

Trần Việt rất muốn biết nên ghé tai lại gần nghe, nhưng cô đã không nói tiếp nữa.

Khi xác nhận cô đã ngủ thiếp đi, Trần Việt mới xoay người xuống giường đi tới ban công, gọi điện lại cho Lục Diên: "Chuyện gì vậy?"

Trong điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói của Lục Diên: "Tổng giám đốc Trần, tôi theo lời căn dặn của ngài giúp đỡ họ Hứa nộp tài liệu có liên quan. Bọn họ đã bắt đầu điều tra Cù Thị. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì qua tết này, Cù Trung Anh sẽ bị bắt, Cù Thị cũng vĩnh viễn không có ngày xoay người."

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra?" Trần Việt trầm giọng hỏi ngược lại.

Lục Diên lập tức hiểu rõ mình nói chuyện không thỏa đáng liền đổi giọng nói: "Qua tết này, ngài có thể nhìn thấy những điều ngài muốn thấy."

"Ừ." Nghe thấy câu nói khiến mình thỏa mãn, Trần Việt hừ lạnh một tiếng và dứt khoát cúp điện thoại.

Giang Nhung bị thương nặng như vậy, anh chưa từng nhắc tới chuyện này ở trước mặt cô nhưng không có nghĩa là anh quên.

Rất nhiều chuyện không cần anh phải tự mình đứng ra, nhưng vẫn có thể làm cho những người tổn thương Giang Nhung sẽ vĩnh viễn không có ngày xoay người.

Về phần Cù Mạnh Chiến dám thuê người tới giết người, anh tất nhiên sẽ không để cho anh ta có kết quả tốt.

Bất kể là ai dám can đảm trêu chọc đến anh, anh đều sẽ làm cho bọn họ phải trả cái giá đắt tới mức không thể chịu nổi.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc