LẤY CHỒNG BẠC TỶ

"Cảm ơn em, Tiểu Bích!" Mặc dù cô vẫn không nhớ ra Trần Tiểu Bích nhưng Giang Nhung có thể cảm nhận được Trần Tiểu Bích thật lòng quan tâm đến cô và Tiểu Nhung Nhung.

"Hai người đã về rồi, em trả lại Tiểu Nhung Nhung cho hai người, con bé ở cùng hai người thì em cũng có thể yên tâm ra ngoài chơi rồi." Trần Tiểu Bích còn nói.

Từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn không có quy củ như vậy, Trần Việt lại không khỏi nhíu mày: "Đem Chung Khôn đi cùng."

"Anh à, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng anh tập trung quan tâm đến chị dâu và Tiểu Nhung Nhung đi, em là người lớn rồi."

Dù Trần Tiểu Bích đang nói chuyện với giọng điệu đùa giỡn nhưng trong lòng lại thấy có chút chua xót, vừa rồi cô nghe Tiểu Nhung Nhung nói mẹ đã về, rõ ràng là vui vẻ nhưng rồi lại không khỏi buồn bã.

Tiểu Nhung Nhung đợi hơn ba năm, đã lớn như vậy rồi, hôm nay mới biết được cảm giác có mẹ là thế nào, tất cả những chuyện này rốt cuộc là do ai tạo thành?

Gần đây, Trần Tiểu Bích vô cùng mệt mỏi mệt mỏi, chủ yếu là cô muốn phát triển con đường đóng phim, quản lý đưa cho cô một vài kịch bản tương tự với kịch bản trước đó, nhưng cô đều từ chối.

Cô thà diễn vai phản diện, làm nhân vật nữ tuyến ba, tuyến bốn cũng được, nhưng không muốn diễn nhân vật ngây thơ ngốc nghếch nữa.

Đời người chẳng qua chỉ ngắn ngủi vài chục năm, sao cứ phải gắn với một thứ không có gì thay đổi, phải không ngừng thử thách bản thân, như vậy thì cuộc sống mới đặc sắc.

Đương nhiên, Chiến Niệm Bắc là một ngoại lệ, ai bảo cô đã cố chấp nhìn nhận anh là người mà đời này cô cam tâm tình nguyện chờ đợi.

"Polaris, cô muốn đi đâu?" Trần Tiểu Bích ngồi ở ghế sau xe không nói tiếng nào, thoạt nhìn giống như đang có tâm sự, Chung Khôn đợi hồi lâu mới lên tiếng hỏi.

"Anh đi đâu cũng được." Lần đầu tiên, Trần Tiểu Bích cũng không biết phải đi đâu.

Trận mưa lớn vừa mới tạnh, lúc này ánh mặt trời chói chang, nhưng trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy bất an.

Cũng không hẳn là bất an, nhưng cô cảm thấy rất trống rỗng, không biết mình nên đi nơi đâu?

Anh trai cô đã chờ đợi hơn ba năm, cuối cùng đã chờ được chị dâu trở về rồi, còn cô thì sao?

Cô đã theo đuổi Chiến Niệm Bắc nhiều năm như vậy, mắt thấy anh ở bên nhưng cô lại không chạm được vào anh, lần nào cũng bị anh đẩy ra, lần nào cũng nhìn cô từ bên cạnh anh trốn đi.

Ngay cả người tự tin như cô cũng bắt đầu hoài nghi, hoài nghi có phải Chiến Niệm Bắc đã đến tuổi này mà vẫn chưa kết hôn, chỉ vì trong lòng anh chôn giấu hình bóng của người khác, không phải là bởi vì cô.

Chẳng qua cảm giác mất mát chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Trần Tiểu Bích nhanh chóng lấy lại ý chí chiến đấu, nói: "Chung Khôn, tôi nhờ anh chuẩn bị thuốc, anh đã chuẩn bị chưa?"

Chung Khôn: "Polaris, cô muốn loại thuốc đó để làm gì?"

Trần Tiểu Bích lườm anh, hung dữ: "Tôi bảo anh làm gì thì anh cứ làm theo là được, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"

Chung Khôn chần chờ một chút, rồi vẫn đưa một cái hộp cho cô: "Loại thuốc này không tốt, cô đừng tùy tiện dùng lên người khác."

"Nhiều chuyện." Trần Tiểu Bích một tay nhận thuốc, một tay vỗ vào đầu Chung Khôn: "Tôi thấy anh càng ngày càng lắm lời, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì anh còn lâu mới kiếm được vợ."

Chung Khôn: "..."

Lúc Trần Tiểu Bích đang buồn chán, đứng không được, ngồi cũng không xong, nằm cũng không phải lúc, thì có một số điện thoại lạ gọi đến.

Trước đây, cô sẽ không nhận những cuộc điện thoại từ số lạ thế này, nhưng có thể hôm nay đúng lúc cô quá rảnh rỗi, cũng không biết đi đâu chơi, nên cô lại bắt máy.

Sau khi cô nhấc máy, một giọng nói nam tính dễ nghe từ điện thoại truyền đến tai Trần Tiểu Bích: "Polaris, anh muốn mời em đi uống cà phê, không biết em có nể mặt anh mà nhận lời được không?"

"Đồ khốn, anh còn dám gọi điện thoại cho bà đây, để xem tôi có giết chết anh không." Trần Tiểu Bích cực kỳ oán hận người này, cho nên vừa nghe giọng nói thì cô đã lập tức nghe ra người kia là ai.

Đêm hôm đó, cậu Bùi, công tử nhà thị trưởng, trông y như con chó, thật không ngờ dám giở mấy thủ đoạn đó.

Trần Tiểu Bích còn đang nghĩ làm thế nào để báo thù thì tên khốn kiếp này lại tự mình tìm tới cửa, cô có lý do nào để từ chối lời mời của anh ta sao?

Đương nhiên là không có!

Dám bỏ thuốc cô hả, đúng lúc cô cũng vừa lấy được thuốc, cô cũng muốn khiến anh ta phải nếm trải cảm giác bị người bỏ thuốc có mùi vị gì.

Trần Tiểu Bích cười cười, cười đến sáng rực vô hại, nói: "Cậu Bùi tự mình gọi điện hẹn tôi uống cà phê, tôi thực sự là thấy được sủng ái mà lo sợ, sao có thể không nhận lời chứ?"

"Cô Polaris, em nhận lời mời đi uống cà phê của tôi, đó mới gọi là được sủng ái mà lo sợ." Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại nghe cực kỳ sung sướng.

"Cậu Bùi quá khen." Trần Tiểu Bích trong miệng nói lời khách khí, nhưng mắt thì đảo một cái, thầm nghĩ: "Bà đây sẽ cho anh biết thế nào gọi là được sủng ái mà lo sợ."

Sau khi nói chuyện xong, Trần Tiểu Bích lập tức nhận được tin nhắn từ công tử nhà thị trưởng gửi tới, cô bảo Chung Khôn lái xe đi đến điểm hẹn.

Địa điểm gặp mặt Bùi công tử hẹn Trần Tiểu Bích cũng ở khu trung tâm thành phố, quán cà phê cũng không có gì đặc biệt, là kiểu quán cà phê giá cả đại chúng.

Chung Khôn cũng không biết lần trước Trần Tiểu Bích bị người khác bỏ thuốc, Trần Tiểu Bích không cho anh đi theo, anh cũng không cố chấp, ngồi ở trong xe đợi cô.

"Polaris, ở đây." Cô vừa bước vào quán, lập tức thấy Bùi công tử vẫy tay với mình.

Cô kéo mũ lưỡi trai theo bản năng, muốn che dấu một chút, hy vọng sẽ không bị ai nhận ra, nếu không chắc chắn sẽ bị fan cuồng ngăn cản.

"Khiến cậu Bùi phải chờ đợi lâu rồi, thành thực xin lỗi!" Trần Tiểu Bích nói xin lỗi nhưng thật ra không có chút ý xin lỗi nào.

Cô ngồi xuống phía đối diện Bùi công tử, nói: "Gọi giúp tôi một ly ma thiết không đường."

"Chúng ta đúng là có duyên, anh vừa giúp em gọi một ly ma thiết cà phê."

Bùi công tử chăm chú nhìn Trần Tiểu Bích, cười đùa, hoàn toàn khác người đàn ông trong ấn tượng của Trần Tiểu Bích đêm hôm đó.

"Cậu Bùi thật sự tin vào thứ gọi là duyên phận sao?"

"Tại sao lại không chứ?"

"Rất hân hạnh!"

"Polaris, em đúng là thích khiến người khác bất ngờ, hoàn toàn không giống với những người phụ nữ khác." Bùi công tử chống cằm, nhìn Trần Tiểu Bích liếc mắt đưa tình.

Tướng mạo người đàn ông này đúng là không tệ, lại còn không ngừng thả thính, xem ra không có nhiều cô gái có thể cưỡng lại, nhưng Trần Tiểu Bích lại không hề bị ảnh hưởng, cô vén lọn tóc lên một cách khiêu gợi, nói: "Tôi cũng biết tôi không giống với những người phụ nữ khác, cậu Bùi phải cẩn thận, tuyệt đối đừng thích tôi, tôi đã có ý trung nhân rồi."

"Anh sẽ không yêu em, anh chỉ muốn "ở trên" em thôi." Người đàn ông kia bỗng ghé sát vào Trần Tiểu Bích, lời nói vô cùng không đàng hoàng.

Lời nói này lộ liễu như vậy, thế nhưng Trần Tiểu Bích là ai, vì theo đuổi Chiến Niệm Bắc, da mặt cô đã không thể dày hơn được nữa rồi.

Cô vẫn cười nhạt, cũng tới gần Bùi công tử, nói: "Cậu Bùi muốn ở trên tôi, vậy phải xem anh có bản lãnh đó không đã?"

Chẳng qua, Trần Tiểu Bích vẫn không nhịn được thấy buồn nôn, Chiến Niệm Bắc nói mấy lời này sao mà nghe thoải mái như vậy, còn người đàn ông này nói thì vừa nghe đã muốn nôn.

Anh cứ chờ đi, dám bỏ thuốc cô, cô sẽ khiến tên công tử này cũng phải nếm thử mùi vị bị người khác bỏ thuốc, khiến anh ta biết ai mới là người đứng thứ ba trong danh sách không thể trêu chọc vào trong thành phố Giang Bắc này.

Bình luận

Truyện đang đọc