LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Kinh đô.

Cao ốc trụ sở Hứa thị.

Trợ lý vội vàng chạy vào văn phòng Tổng Giám đốc Hứa thị, sốt ruột đến mức ngay cả cửa cũng không gõ, lập tức kéo ra mà chạy vào.

“Tổng Giám đốc Hứa….”

Hai chữ vừa ra khỏi cửa miệng, anh ta đã ngã ngồi vô lực trên mặt đất, còn muốn nói gì nhưng lại khẩn trương đến mức không thể nói ra một chữ.

Anh ta còn chưa nói hết, nhưng ngài Hứa lại biết anh ta muốn nói cái gì.

Nhìn vẻ mặt kích động của trợ lý, ngài Hứa vô lực ngồi dựa vào lưng ghế, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói của anh ta: “Chẳng lẽ cứ kết thúc như vậy?”

Anh ta hao tổn biết bao tâm tư, liên hệ biết bao người, dùng đủ các thủ đoạn, mới có thể đẩy ngã Cù thị, tự mình cướp lấy.

Nhưng mà, anh ta ngàn vạn không ngờ đến, nằm mơ cũng không nghĩ đến…. Người năm đó giúp đỡ mình nhiều nhất lại chính là người đẩy mình xuống vực.

Thịnh Thiên!

Trần Việt!

Bốn chữ đó in sâu vào đầu anh ta.

Hoảng hốt, dường như anh ta nhìn thấy Trần Viết đứng trước mặt anh, cao cao tại thượng như vậy, dường như đang đứng trên cao nhìn xuống anh ta.

“Kết thúc rồi? Cứ như vậy mà kết thúc?”

Không không không!!

Anh ta không tin, anh ta không tin Cù thị mà anh ta luôn cố gắng, khổ sở kinh doanh lâu nay lại dễ dàng sụp đổ như vậy.

Chỉ là sự thật ở ngay trước mắt, anh ta không thể không tin.

Đúng vậy, Hứa thị mà anh ta cố gắng lao lực điều hành, khi anh ta còn chưa điều hành nó đạt mức như anh ta mong muốn, Trần Việt lại nhẹ nhàng động đầu ngón tay, Hứa thi lập tức xong rồi.

Trần Việt chỉ cần động nhẹ đầu ngón tay thôi, không, có lẽ căn bản không cần Trần Việt động thủ, anh chỉ cần giao phó một tiếng, thì nhân tài của anh lập tức có thể dìm chết Hứa thị.

Giờ này phút này, khi đối mắt với sự cường đại như vậy, ngài Hứa đây mới ý thức rõ ràng rằng cho tới bây giờ anh ta chưa từng là đối thủ của Trần Việt.

Năm đó, Trần Việt có thể âm thầm giúp anh ta, khiến anh ta dễ dàng lật đổ Cù thị, hơn nữa thu Cù thị vào lòng bàn tay.

Hôm nay của vài năm sau, Trần Việt hủy diệt Hứa thị của anh ta, quả thật dễ như trở bàn tay, anh ta không có chút năng lực đánh trả nào.

Mấy ngày nay, Thịnh Thiên chưa từng lên tiếng muốn đối xử với Hứa thị của anh ta như thế nào, thậm chí anh ta còn không biết nguyên nhân bắt nguồn từ đâu?

Ngài Hứa chỉ biết là, mỗi ngày lên sàn, cổ phiếu của Hứa thị tụt giá không phanh, sau khi thị thường giao dịch mở cửa chưa đến hai tiếng đã giảm thấp nhất

Thời gian vài ngày ngắn ngủi, mỗi ngày như thế, không cần lâu, Hứa thị đã rơi vào tình trạng phá sản….

Anh ta chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Hứa thi ngã xuống mà không thể làm gì được.

Tình hình như vậy anh ta đã gặp vài năm liền, lúc đó cả nhà Cù thị cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ phiếu công ty giảm xuống như vậy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, làm gì cũng không làm được.

Thời gian vài năm ngắn ngủi, chẳng qua ngắn ngủi mấy năm mà thôi, tình trạng xảy ra ở Cù thị năm đó lại lặp ở trên chính anh ta.

Năm đó, vốn dĩ Cù thị sụp đổ nhanh như vậy, ngoại trừ bởi vì việc Cù thị làm nhiều chuyện hèn hạ sau lưng người khác, còn có việc Thịnh Thiên công bố việc vĩnh viễn không hợp tác với Cù thị.

Xí nghiệp hợp tác với Cù thị nghe được tin này, đều tìm tới chấm dứt hợp đồng, tình nguyện bồi tiền cũng không nguyện ý dây dưa với Cù thị, bởi vì bọn họ đều muốn ôm đùi Thịnh Thiên.

Nhưng mà lúc này, Thịnh Thiên không công bố ra ngoài việc nhắm vào Hứa thị, chỉ ngấm ngầm động tay, cũng đủ khiến Hứa thị của anh ta rối tinh rối mù trong thời gian ngắn.

Trần Việt ơi Trần Việt!

Anh rốt cuộc là người như thế nào?

Hoặc anh căn bản không phải là người!

Sau khi anh tiếp quản Thịnh Thiên, Thịnh Thiên phát triển với tốc độ chóng mặt mà người thường không thể thực hiện.

Nhiều năm như vậy, không có bất kỳ ai có thể phát triển được như Thịnh Thiên.

Cũng có lẽ, anh ta ngàn lần vạn lần không nên vọng tưởng bản thân có thể loại bỏ Trần Việt, có thể thâu tóm tập đoàn của anh ấy vào tay mình.

Mấy tháng trước, anh ta cũng không biết bản thân bị làm sao, cũng không biết là nghe cái gì, cực kỳ tin tưởng bản thân có thể loại bỏ Trần Việt.

Đến cuối cùng, chẳng những không thể loại bỏ Trần Việt, ngược lại tự rước nạn vào người.

“Tổng Giám đốc Hứa…. Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trợ lý ngã té lăn trên mặt đất thật lâu sau mới có thể đứng lên, sợ hãi hỏi.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh hỏi tôi phải làm sao bây giờ? Nếu tôi biết phải làm gì, tôi sẽ ngồi đây chờ sao?”

Nếu anh ta biết phải làm sao, anh ta đã sớm tiến hành, sẽ không ngồi ở văn phòng chờ từng tin từng tin xấu.

“Tổng Giám đốc Hứa, chẳng lẽ chúng ta….”

Ngài Hứa đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười chứa đựng sự tuyệt vọng: “Xong rồi, mọi thứ đều xong rồi, Hứa thị xong rồi, tôi cũng xong rồi. Đi đi, mấy người đi đi, toàn bộ đều đi thôi.”

Hứa thị đóng cửa, giống như Cù thị mấy năm trước vậy, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, trở thành thân bại danh liệt, chỉ có hai bàn tay trắng.

Hứa thị xong rồi, nhưng ngài Hứa biết, việc của anh ta chưa xong, Trần Việt người kia, làm sao có thể buông tha một kẻ muốn bắt giết người của anh.

Cho nên lúc anh ta biết Trần Việt còn sống sót rời khỏi hòn đảo kia, giây phút đó, ngài Hứa lập tức biết được con đường mình sẽ đi.

Chỉ là lúc anh ta biết mình không còn đường để đi, anh ta mới có thể tin tưởng cuộc điện thoại đó, tin tưởng người kia là thủ hạ của Diệp Diệc Sâm, tin tưởng anh ta có thể giúp anh ta loại bỏ Trần Việt.

Anh ta, thật sự hồ đồ rồi.

Không chỉ không thể loại bỏ Trần Việt, ngược lại còn bị lợi dụng.

Lần này Thịnh Thiên nhất định sẽ dồn Hứa thị vào đường chết, anh ta biết, Trần Việt nhất định cho rằng anh ta giết chết Tiêu Viễn Phong.

Hung thủ rốt cuộc là ai?

Vì sao muốn dồn anh ta đến bước này?

“Anh đi đi. Tôi ở trong này với Tổng Giám đốc Hứa.”

Giang Hân đi vào, bảo trợ lý đi ra, sau đó chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của ngài Hứa.

“Cô tới làm gì?” Ngài Hứa thu hồi cảm xúc, nhíu mày, lạnh lùng nhìn Giang Hân.

Nói là lạnh lùng như ánh mắt không hề lạnh lùng, trong mắt anh ta nhiều hơn một tia tư tình phức tạp, chỉ là anh ta muốn dấu đi.

“Đến gặp anh mà.” Giang Hân cười khẽ.

“Gặp tôi?” Ngài Hứa nhìn cô ta.

Giang Hân cười nhẹ, tươi cười lại thấy một ít buồn bã: “Đến xem chuyện cười của anh, nếu không anh nghĩ tôi đến đây gặp anh làm gì?”

Ngài Hứa bỗng dưng đứng dậy, ôm chặt Giang Hân: “Cô đừng quên, chúng ta là người một thuyền, thuyền chìm, con mẹ nó ai cũng không thoát được.”

“Trốn?” Cô ta lắc đầu cười nói: “Trốn, từ lúc tới đây tôi chưa từng nghĩ tới. Tuy thế giới rộng lớn, nhưng lại không có chỗ nào cho tôi dung thân.”

Lời còn chưa dứt, ngài Hứa ôm đặt cô ta lên bàn làm việc, không để cho Giang Hân chuẩn bị, anh ta lập tức cường thế đoạt lấy.

Anh ta ôm cô ta thật chặt, mỗi một lần đều hôn thật sâu, dường như muốn dùng cách này để cô biết anh ta đang tồn tại.

“Giang Hân…..”

Không giống với những lần khác trong quá khứ, lúc này anh ta không ngừng gọi tên cô ta, giống như muốn in sâu giọng nói của anh ta trong trí nhớ cô ta.

Để cô ta nhớ kỹ, từng có người đàn ông điên cuồng với cô như vậy.

Rất lâu sau đó, lại một lần nữa khiến cả người Giang Hân thâm tím, anh ta mới đẩy cô ta ra.

Nhìn quần áo rách và vết thương trên người cô ta, trong mắt ngài Hứa lộ rõ tia đau xót, nhưng lại bị anh ta che đi, không để cô ta phát hiện.

Anh ta kéo âu phục hơi hỗn loạn, rút tấm chi phiếu ở ngăn bàn làm việc ném trên người cô ta: “Đây là tiền bán thân của cô, cầm cút càng xa càng tốt, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc