LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Từ chỗ ông cụ Trần trở lại, Trần Việt lập tức dặn dò: “Đi điều tra, dù phải phí bao nhiêu nhân lực và vật chất, cũng phải tra ra cho tôi.”

Lục Diên gật đầu lia lịa, nói: “Giám đốc Trần, đã phái người đi rồi. Theo lời dặn của anh, đi điều tra chỗ ba ruột của mợ Trần, ông Tiêu và Giang Chính Thiên trước.”

Trần Việt gật đầu: “Điều tra từ nhiều nguồn hơn một chút. Tiến hành điều tra cùng lúc chỗ ông Tiêu, Giang Chính Thiên, nhà họ Chiến và cả quá khứ của lão già, không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”

Lão già luôn ra tay độc ác với Giang Nhung, vừa rồi còn nghe được lão nhắc đến cha ruột của Giang Nhung, Trần Việt bên này nhúng tay vào điều tra chắc cũng không sao.

Nhưng vì mục đích bảo vệ, manh mối của nhà họ Tiêu và Giang Chính Thiên vẫn chưa đủ, anh vẫn phải mở rộng mạng lưới, một con cá cũng không thể lọt qua.

Lục Diên và Hứa Huệ Nhi là hai cấp dưới anh tin tưởng nhất, hai người thường ở bên cạnh anh, mà công việc của bọn họ thường khác nhau.

Những chuyện điều tra các bí mật như này thường do Lục Diên lo liệu, Hứa Huệ Nhi chủ yếu phụ trách công việc hậu cần.

Phân công của hai người họ không giống nhau, nhưng đối với Trần Việt mà nói đều là hai cánh tay đắc lực, ai cũng quan trọng.

Bầu trời vừa rồi còn quang đãng, lúc này mây đen đã kéo đến, tiếng sấm rền vang, xem ra sắp mưa rồi.

Trần Việt tâm trạng lúc này như bầu trời phủ đầy mây đen, vô cùng âm u, khiến anh áp lực không thở được, cũng dự báo anh sắp gặp phải một trận giông báo lớn trong cuộc đời.

Cho dù trận giông bão này có mạnh biết bao nhiêu, điều anh cần làm là bảo vệ tốt vợ và con của mình, cho dù nanh vuốt của ông cụ Trần giương dài đến thế nào, anh cũng không để ông ta đạt được thành công.

Lúc Giang Nhung về Nặc Viên, biết được Tiểu Nhung Nhung vẫn chưa đi nhà trẻ, đang ở nhà ngủ.

Cô lên lầu, nhìn thấy Liệt đứng ở cửa phòng Tiểu Nhung Nhung, dáng người cao gầy đứng thẳng tắp, nhìn từ phía sau, luôn làm người ta có cảm giác anh ấy không phải sinh ra trong một gia đình bình thường.

Giang Nhung đi vào, cười dịu dàng nói với Liệt: “Tiểu Nhung Nhung lại bám cháu muốn cháu ở cạnh nó phải không, không để cháu về nhà ngủ?”

Nghe thấy tiếng của Giang Nhung, Liệt quay đầu, gật đầu với cô, coi như chào hỏi, sau đó quay người rời đi.

Không phải Tiểu Nhung Nhung muốn cậu ở cạnh, mà là cậu cứ không yên tâm để Tiểu Nhung Nhung một mình ở phòng.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn như hiển hiện trước mắt, trong lúc sự việc vẫn chưa được giải quyết triệt để, cậu không thể yên tâm.

Giang Nhung trở về phòng, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhung Nhung, được lần nữa nhìn cô nhóc đáng yêu này, Nhung Nhung đầy tâm trạng.

Cô bất giác mà xoa vùng bụng, trước đây cảm giác vết sẹo ở bụng quá xấu, nên cô không dám mặc những bộ đồ sexy.

Lúc trước khi làm thiết kế đồ nội y ở Milan, có lúc người mẫu không đến kịp, có người đề nghị cô đi thay, cô rất muốn, nhưng cứ nghĩ đến vết sẹo ở vùng bụng, liền vội đánh tan cái suy nghĩ ấy đi.

Đến nay biết được vết sẹo ấy là vì có được Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung cảm thấy không xấu xí chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất tự hào, chứng minh cô là mẹ của Nhung Nhung, Tiểu Nhung Nhung là cô vất vả mang thai mới sinh được ra.

Tiểu Nhung Nhung trên giường ngủ rất ngon, không hề chú ý tới mẹ nó đang ngồi bên cạnh nhìn nó chăm chú.

Giang Nhung nhịn không được đưa tay vuốt ve má nó, cô phải nói với nó cô là mẹ ruột nó như thế nào đây?

Nhớ lại những ngày trước kia, Tiểu Nhung Nhung khóc gọi mẹ không cho cô lại gần, Giang Nhung rất buồn.

Vậy bây giờ cô nói với Tiểu Nhung Nhung, Tiểu Nhung Nhung sẽ tin cô là mẹ nó chứ?

Cứ nghĩ đến mình đã bỏ lỡ bao năm trưởng thành của con, nghĩ đến đứa con đã ở bên cạnh mình mà bản thân mình lại không biết, cảm xúc này thật không dễ chịu.

Nhưng vẫn rất may mắn, may mắn Trần Việt không từ bỏ cô, may mắn rằng Trần Việt đã tìm cô về, để cô được bước vào cuộc đời sau này của hai cha con.

Đang nghĩ say sưa, hàng mi Tiểu Nhung Nhung rung rung, mở hai mắt, thấy bộ dạng mơ mơ hồ hồ rất là đáng yêu của nó, chắc vẫn chưa tỉnh hẳn.

Cô bé lại chớp chớp hai mắt, xác định trước mắt là chị Nhung Nhung, cười ngọt ngào, mềm giọng nói: “Chị.”

“Ừm, Nhung Nhung dậy rồi à.” Giang Nhung cúi đầu hôn cô bé rồi nói: “Chị bế em đi rửa mặt, được không?”

“Được.” Tiểu Nhung Nhung giơ hai tay, ngoan ngoãn để chị bế lên.

Vừa mở mắt đã được nhìn thấy chị Nhung Nhung, xem ra anh Liệt thật là giỏi.

Anh Liệt nói sẽ biến chị Nhung Nhung ra trước mặt nó, để nó tỉnh lại liền có thể nhìn thấy chị Nhung Nhung, quả nhiên đã có thể gặp được chị Nhung Nhung rồi.

Trong lòng Tiểu Nhung Nhung lúc này không biết có bao nhiêu là sùng bái anh Liệt.

Tiểu Nhung Nhung rất đỏm dáng, mà cái tính này đều là học từ chỗ cô nó, luôn cảm thấy mình là đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu nhất trên đời này.

Giang Nhung giúp cô bé rửa mặt, nó mở to mắt nhìn mình trong gương, còn cố ý nhéo nhéo mặt, làm mặt xấu, cảm thấy mình ngủ một giấc, hình như xinh lên nhiều rồi.

Giang Nhung hình như hiểu được nó đang nghĩ gì, không nhịn được cười mà nói: “Tiểu Nhung Nhung nhà chúng ta là xinh đẹp nhất đáng yêu nhất.”

Bình luận

Truyện đang đọc