LẤY CHỒNG BẠC TỶ

"Em đã mất đi ký ức, anh cũng không phải không biết." Đang mơ màng ngủ, Giang Nhung không biết Trần Việt đã hiểu lầm ý mình, còn ngốc nghếch phản bác ông.

"Giang Nhung!" Trần Việt sầm mặt, giọng nói càng lạnh hơn, lạnh như băng tan.

Trong phòng chỉ bật bóng đèn nhỏ màu đỏ cam, ánh đèn màu ấm vốn mang theo ấm áp nhưng Giang Nhung bỗng cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh cơ thể bỗng giảm xuống mấy độ.

Nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, lạnh đến mức dọa Giang Nhung giật nảy mình, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

Giang Nhung chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám, hơi khó hiểu hỏi: "Trần Việt, anh làm sao thế?"

Bà còn không biết xấu hổ hỏi ông làm sao thế?

Chẳng lẽ Bàkhông nhận ra ông đang giận Bà à?

Trần Việt lạnh lùng nhìn Giang Nhung, trong lòng càng ngày càng bất mãn đối với người phụ nữ này, nếu không phải vì thích bà, chắc chắn ông sẽ ném bà ra khỏi cửa sổ.

"Anh nhìn em không nói gì là có ý gì?" Trần Việt người đàn ông này phần lớn thời gian đều rất quan tâm bà, chỉ thỉnh thoảng không biết vì nguyên nhân gì lại giận dỗi.

bà không nhận ra ông có ý gì sao?

Trần Việt vô cùng bất mãn, không lên tiếng.

Thấy Trần Việt lạnh lùng, không nói một lời, Giang Nhung không biết làm sao, lắc đầu: "Trần Việt, anh không nói gì, là muốn chiến tranh lạnh với em à?"

Chiến tranh lạnh?

ông muốn một tay bóp chết bà thì có.

Dám ở trước mặt ông khen người đàn ông khác tốt.

Mặc kệ Giang Nhung nói thế nào, tổng giám đốc Trần vẫn trưng ra ra vẻ mặt lạnh lùng, lẳng lặng trừng mắt với bà không nói nửa lời.

Hai người họ đã sống chung với nhau mấy chục năm, Giang Nhung hiểu rõ người đàn ông vừa lạnh lùng vừa khó chịu này, biết chắc ông đang giận mình.

Nhưng bà không biết rốt cuộc ông đang giận chuyện gì?

Giang Nhung cẩn thận suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại bỗng nhiên sực tỉnh, nhất định là ông trách bà đồng ý giúp con gái đối phó ông.

Chà, nhất định là thế.

Kể từ lúc đó, ông đã không bình thường cho lắm.

Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng Giang Nhung nhẹ nhõm hơn nhiều, bà mỉm cười dịu dàng với ông: "Em nói này Tổng giám đốc Trần, anh đã mấy chục tuổi đầu rồi, sao còn cáu kỉnh với một đứa bé chứ."

Cái gì gọi là ông cáu kỉnh với một đứa bé?

ông đang cáu kỉnh với bà.

Người phụ nữ này bình thường rất thông minh, lúc này lại giả ngu với ông hết lần này tới lần khác.

Trần Việt hung hăng trừng mắt nhìn bà, nhưng vẫn không nói gì.

Giang Nhung thở dài một tiếng, tự giác ghé sát vào trước ngực ông, ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực ông: "Rõ ràng, anh không nỡ để Nhung Nhung chịu tủi thân, thế sao lại không bỏ qua cho nó chuyện này chứ?"

bà chuyển sự chú ý sang con gái, thì ông sẽ bỏ qua chuyện đêm nay sao?

Mơ tưởng!

Trần Việt nắm lấy bàn tay đang vẽ linh tinh trước ngực mình, đẩy bà ra, thể hiện ông vẫn đang giận bà.

Giang Nhung: "..."

Người đàn ông này lại đẩy cả bà ra.

ông tưởng bà là người muốn ôm thì ôm, muốn đẩy thì đẩy à?

Dù sự thật thật đúng là như vậy, nhưng ông cũng không thể khinh người quá đáng chứ.

Giang Nhung trừng mắt lại với ông, nhưng lại đổi lấy ánh mắt lạnh lùng hơn.

Mỗi lần vừa nhắc tới Liệt, Trần Việt cứ tỏ vẻ bất mãn như thế, Giang Nhung cũng sốt ruột: "Quyền Nam Dương thân là tổng thống nước A, không chỉ có quyền, còn đẹp trai, mấu chốt còn yêu thương Nhung Nhung của chúng ta, anh dựa vào cái gì mà không vừa mắt người ta?"

Có quyền!

Đẹp trai!

Yêu thương Nhung Nhung!

Quyền Nam Dương có những điều này, Trần Việt ông kém nó ở điểm nào chứ, dựa vào cái gì hai người phụ nữ trong nhà mà ông thương yêu nhất đều muốn nghiêng về thằng nhóc họ Quyền kia?

Hai người phụ nữ này đều là người ông yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay, tên nhóc họ Quyền đó cũng không có làm gì, dựa vào đâu lại giành được thiện cảm của họ?

"Quyền Nam Dương tốt? Rốt cuộc nó tốt ở chỗ nào?" Trần Việt cảm thấy mình sắp bị người phụ nữ Giang Nhung này làm cho tức muốn nổ phổi rồi, trong lòng không thể nhịn được nữa, lập tức nói sự bất mãn trong lòng ra.

"Nó có chỗ nào không tốt?" Giang Nhung cắn cắn môi, gia tăng âm lượng: "Nó có quyền có thế, khí chất, đẹp trai, dịu dàng chu đáo, gần như có thể liệt vào hình mẫu bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn gả."

"Giang Nhung!" Trần Việt siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc: "Chẳng lẽ thằng nhóc họ Quyền đó còn có thể tốt hơn anh sao?"

"Hả?" Giang Nhung cũng sắp tức đến hồ đồ rồi, nhưng hình như nghe được trong lời Trần Việt điều gì đó, bà đã hiểu, Trần Việt người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo này đang ghen.

Nghĩ đến dáng vẻ ghen tuông ngốc ngếch của ông, Giang Nhung bỗng nhếch môi nhẹ nhàng mỉm cười: "Trần Việt, anh đang ghen phải không?"

Trần Việt hung hăng trừng mắt với bà, bất mãn trầm giọng nói: "Chẳng lẽ đến bây giờ em mới nhận ra anh đang ghen sao?"

ông biểu hiện rõ ràng như vậy, bà lại không ngốc, làm sao có thể bây giờ mới nhận ra chứ.

"Anh ghen thì cứ nói thẳng ra." Giang Nhung chọc chọc ngón tay vào ngực ông, gương mặt xinh đẹp mỉm cười xán lạn: "Giống như năm đó chúng ta vừa mới nhận bằng không bao lâu, anh đã nói thẳng với em anh đang ghen đó."

Nhiều khi, Giang Nhung vẫn nhớ tới lúc đang sáng tạo kỹ thuật, Trần Việt đã gọi bà lại, dáng vẻ nghiêm trang nói rằng ông đang ghen.

Khi đó, ông thật lạnh lùng cao ngạo, đến mức khiến bà cũng không dám tới gần, lo lắng đứng gần một chút thì có thể bị tổn thương vì lạnh.

Trần Việt lại bất mãn liếc nhìn Giang Nhung, ông cũng không phải người hay ghen, sao có thể lúc nào cũng treo câu【anh ghen】ở bên miệng chứ.

Giang Nhung lại vùi người vào trong ngực Trần Việt, kéo tay ông để ôm bà: "Trần Việt, chẳng lẽ anh không biết trong lòng em anh là người ưu tú nhất sao?"

Trần Việt kéo bà vào trong ngực, ôm thật chặt: "Em không nói, anh làm sao biết được."

Giang Nhung ngẩng đầu mỉm cười với ông: "Thằng bé Liệt kia rất tốt, nhất là trong lòng Nhung Nhung, có khi không ai so được với nó, nhưng vậy thì có liên quan gì chứ, vì trong tim em, không ai có thể vượt qua anh."

ông là chồng bà.

Đối với bà mà nói, Trần Việt chính là người đàn ông sẽ ở bên bà cả đời, có thể chắn gió che mưa cho bà.

Trong lòng bà, ông là anh hùng, không ai có thể so sánh.

Nghe thấy lời này của Giang Nhung, sắc mặt Trần Việt từ từ chuyển biến tốt đẹp, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, chậm rãi mỉm cười: "Em cũng biết ăn nói đấy."

Giang Nhung cười nói: "Em chỉ nói ý nghĩ trong lòng em với anh thôi."

"Giang Nhung …"

Trần Việt bỗng dịu dàng, gợi cảm gọi tên bà.

"Vâng?"

Giang Nhung sững sờ, ông đột nhiên nghiêm túc, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

ông cầm tay bà lên, đặt lên chỗ trái tim mình: "Trong tim anh, tất nhiên cũng không ai có thể vượt qua em."

"Vâng." Giang Nhung khẽ gật đầu, bà đã sớm biết điều đó từ nhiều năm trước rồi.

bà biến mất ba năm, nhưng ông vẫn không hề từ bỏ việc tìm bà, luôn đợi bà trở về, từ lúc đó bà đã biết, không có ai có thể thay thế vị trí của bà trong lòng ông.

bà có thể gặp được ông, có thể trong lúc vô tình trở thành vợ ông, sinh con cho ông, được sống cùng ông đến già.

Là việc may mắn nhất đời này của bà.

Bình luận

Truyện đang đọc