LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Lục Diên lại một lần nữa phát hiện ra động vào ai thì động nhưng nhất định không được động vào bà chủ của bọn họ.

Bình thường Tổng giám đốc Trần của bọn họ rất rộng lượng nhưng chuyện liên quan đến bà chủ lại vô cùng hẹp hòi.

Những chuyện xảy ra kia anh không nói ra miệng nhưng lại ghi nhớ ở trong lòng. Thỉnh thoảng anh sẽ gọi người đó tới đây luyện tay một chút.

Nhìn cậu chủ Diệp lớn lên cũng rất đẹp trai nhưng lúc này... Tổng giám đốc Trần của bọn họ thật sự là đánh đến nỗi mẹ anh ta cũng không nhận ra.

"Cậu chủ Diệp, cậu tự đi hay để tôi cho người đưa cậu đi?" Lục Diên nhìn Diệp Diệc Thâm bị Tổng giám đốc Trần của bọn họ đánh cho khuôn mặt hoàn toàn bị thay đổi cười hì hì nói.

Anh ta chính là một tiểu nhân như vậy. Ỷ vào Tổng giám đốc Trần của bọn họ mà bắt nạt Diệp Diệc Thâm.

Diệp Diệc Thâm đưa tay lên lau vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía Trần Việt nói: "Minh Chí, cảm ơn anh hôm nay đã chuẩn bị cho tôi một món quà lớn."

Tục ngữ nói rất đúng có qua có lại.

Hôm nay Trần Việt đưa cho anh một món quà lớn như vậy, anh quay về nhất định sẽ trả lại gấp đôi. Bằng không thì sao anh có thể phụ lòng tự mình ra tay đánh người của Tổng giám đốc Trần chứ.

Diệp Diệc Thâm rời đi, Lục Diên rất nhanh đi báo cáo: "Tổng giám đốc Trần, người đã rời khỏi."

Trần Việt đứng ở cửa sổ sát đất phía trước, quan sát đô thị quốc tế lớn mới phát triển, đứng ở chỗ này bỗng nhiên có một cảm giác rét lạnh.

Thương trường cũng giống như chiến trường. Nếu không bước vào vĩnh viễn sẽ không biết được thương trường kinh khủng cỡ nào, vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng được cảnh tượng tôi lừa anh gạt lục đục với nhau như thế nào.

Mấy năm nay anh dẫn dắt tập đoàn Thịnh Thiên không ngừng đi lên phía trước, càng không ngừng phát triển. Khi anh từ từ lấy được các thành tích xuất sắc, có người sẽ ủng hộ anh, có người hâm mộ, ghen tị anh.

Anh giống như đế vương thời cổ đại ngồi trên ngai vàng, nơi có rất nhiều người mơ ước, nhiều người tham vọng vị trí cao nhất kia trở thành của mình.

Nhiều năm như vậy trôi qua, Trần Việt đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, xử lý rất nhiều người muốn đối phó với anh.

Anh thở dài, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lục Diên: "Chăm sóc tốt cho tên họ Diệp kia, tôi cũng muốn nhìn xem anh ta còn có thể chơi trò gì."

........

Tối hôm qua ngủ muộn nên hôm nay Giang Nhung thức dậy rất muộn. Lúc cô tỉnh lại Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung cũng đã rời giường.

Hôm nay là thứ hai, Tiểu Nhung Nhung sẽ tới nhà trẻ, Trần Việt lại đi làm. Bọn họ cũng không có đánh thức Giang Nhung để cho cô nghỉ ngơi thật tốt.

Nghĩ đến Tiểu Nhung Nhung rời giường sớm như vậy, duy nhất chỉ có cô đến lúc Mặt Trời lên cao mới thức giấc, Giang Nhung cảm thấy vô cùng áy náy.

Cô chẳng những không là một người vợ tốt, lại càng không phải một người mẹ tốt.

Trên tủ bên cạnh đầu giường có một tờ giấy, bên trên tờ giấy là mấy chữ rồng bay phượng múa: Nghỉ ngơi thật tốt chờ bọn anh trở về.

Vài chữ to mạnh mẽ như vậy đương nhiên là do Trần Việt để lại.

Cũng đã một thời gian lâu rồi, chỉ cần Trần Việt không ngồi bên cửa sổ chờ Giang Nhung thức dậy thì anh sẽ để lại một tờ giấy hoặc dùng cách khác nói cho cô biết anh đi đâu, lúc nào sẽ trở về.

Dù thời gian trôi qua bao lâu, trong lòng Trần Việt đối với cô không thay đổi chút nào. Cũng có một chút thay đổi, dường như so với lúc bọn họ mới kết hôn anh càng thêm chu đáo.

Giang Nhung xem hết tờ giấy xong cũng không coi là rác rồi ném vào thùng rác mà đem tờ giấy cất đi.

Tuy những chữ này chỉ là một tờ giấy bình thường, nhưng mỗi một tờ giấy đều do Trần Việt tận tâm viết cho cô. Cho nên mỗi tờ giấy như vậy cô đều cất thật kỹ.

Cô muốn trong tương lai lúc hai người bọn họ già đi lôi ra xem. Cũng rất thú vị.

Giang Nhung đem tờ giấy cất vào một cái hộp đặc biệt. Trong hộp đã có vô số những tờ giấy như vậy, bên trên đều là chữ của Trần Việt.

Nghĩ lại cũng chỉ có Trần Việt mới tốt với cô như vậy.

Giang Nhung nghĩ một chút lại đem tờ tiền của mình bỏ chung với tờ giấy trong hộp, giống như để cô và Trần Việt ở cùng một chỗ, cất vào cùng một cái hộp, đời này vĩnh viễn cũng sẽ không chia lìa.

Mặc dù có chút ngây thơ, buồn cười nhưng có sao, cô cảm thấy vui là được rồi.

Giang Nhung vừa mới cất những thứ này xong, điện thoại lập tức vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.

Cô tới bên đầu giường cầm điện thoại ở trên tủ lên, mở tin nhắn ra đọc, cô nhận được một video.

Lại là một video.

Ngón tay Giang Nhung chậm chạp không có ấn mở video.

Số lạ gửi video tới, có thể là video châm ngòi quan hệ vợ chồng của bọn họ, cũng có thể là bệnh độc gì đó, còn có thể là tiết mục ngắn gì đó...

Ngay lúc Giang Nhung đang chần chừ có muốn mở ra hay không thì số điện thoại đó lại gửi tới một tin nhắn.

Nội dung tin nhắn là: đoạn video này có liên quan đến Tổng Giám đốc Trần, có muốn xem hay không là do cô quyết định. Sau khi xem xong phải làm thế nào cũng là do cô quyết định.

Đoạn video nói về Trần Việt, tinh thần Giang Nhung liền không vững vàng. Cô cũng muốn nhìn xem video này có liên quan gì tới Trần Việt.

Ấn mở video, xuất hiện mấy hòm tiền mặt, ngoại trừ tiền mặt ra còn có một cái túi màu trắng chứa bột phấn.

Mỗi một hòm chứa đầy tiền với giá trị lớn nhất, thêm một túi bột trắng nữa, cảnh tượng như vậy Giang Nhung thường thấy trong mấy bộ phim trên TV.

Bây giờ nhìn tình hình cũng giống như vậy, trong đầu Giang Nhung liền nghĩ tới: buôn bán thuốc phiện.

Buôn bán thuốc phiện sẽ bị bắt, nhưng vĩnh viễn cũng không thể bắt hết được, cũng không thể ngăn chặn được.

Rốt cuộc là ai đang tiến hành buôn bán thuốc phiện?

Những người kia tại sao lại gửi video này cho cô?

Đoạn video này có liên quan gì tới Trần Việt?

Ngay tại lúc Giang Nhung đang vô cùng thắc mắc thì bên trong đoạn video có người nói chuyện: "Trần Tổng, anh cho người tới kiểm tra hàng."

Trần tổng?

Vừa nghe thấy hai chữ này thần kinh Giang Nhung lập tức bị kéo căng ra.

Người này gọi ai làTrần tổng?

Rất nhanh sau đó video này đã cho cô đáp án.

Hình ảnh trên video là gương mặt Giang Nhung không thể quen thuộc hơn. Gương mặt tuấn mỹ có một không hai kia ngoại trừ Trần Việt thì còn có thể là ai?

Trần Việt nói: "Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, hàng của các anh, tôi có thể tin tưởng được."

Hình dáng, giọng nói kia là của Trần Việt.

Sau đó bọn họ nói cái gì đó, Giang Nhung không nghe cũng không để ý tới, trong cô chỉ có mấy chữ.

Trần Việt!

Buôn bán thuốc phiện!

Không thể nào, sẽ không đâu, tập đoàn Thịnh Thiên của Trần Việt là buôn bán hợp pháp.

Trần gia là gia tộc danh môn, làm cái gì cũng có quy củ, Trần Việt tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.

Tuyệt đối sẽ không, chắc chắn sẽ không.

Giang Nhung phủ nhận, nhưng vẫn không cách nào phủ nhận bởi vì người đàn ông bên trong video chính là Trần Việt. Là người cô ở chung sáng chiều, là người đàn ông cùng chung chăn gối với cô, cô sẽ không nhận lầm.

Giang Nhung đang sợ hãi không biết làm sao thì một số điện thoại lạ gọi tới, cô không nói gì người bên kia liền mở miệng nói: "Cô Trần, cô nói nếu đoạn video này nếu công khai ra ngoài sẽ có hậu quả gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc