Trên thế giới này không có gì là mãi mãi cả, phong thủy luân chuyển, chuyện tốt cũng sẽ đến rồi lại đi. Ý tứ lời nói của Diệp Diệc Thâm nói trước mặt Trần Việt đã quá rõ ràng.
Hôm nay trên thế giới này, tập đoàn Thịnh Thiên là doanh nghiệp lớn đứng nhất nhì. Nhưng không thể cam đoan Thịnh Thiên có thể phát triển mãi, nói không chừng một ngày nào đó vận xui tới thì phá sản cũng không chừng.
Lời nói này Trần Việt đương nhiên nghe hiểu được, anh cũng không để ý mà khẽ cười: "Phong thủy luân chuyển? Nhà họ Diệp các anh có thể phát triển như ngày hôm nay cũng coi như có phong thủy tốt."
Có lẽ rất nhiều người đều tin tưởng vào vận mệnh, tin tưởng vào vận may, tin tưởng vào phong thủy... Nhưng Trần Việt chưa bao giờ tin.
Từ trước tới nay vận mệnh của anh, vận may của anh, Thịnh Thiên phát triển anh đều nắm giữ ở trong tay của mình. Là anh dẫn đầu đội quân của mình bày mưu tính kế, đưa Thịnh Thiên dần dần lên cao, cũng không phải dựa vào phong thủy như Diệp Diệc Thâm nói.
Diệp Diệc Thâm nhướng mày nói: "Những năm này Diệp thị phát triển cũng không tệ lắm, thanh danh trên trường quốc tế cũng vang dội. Tôi cảm thấy phong thủy tốt cuối cùng cũng chuyển đến nhà chúng tôi."
"Nhà họ Diệp các người phát triển thành cái gì, tôi cũng không có hứng thú. Hôm nay tôi tìm anh là muốn tính toán nợ nần giữa hai người chúng ta." Giọng điệu của Trần Việt bỗng nhiên biến đổi, trở nên âm u lạnh lẽo.
"Nợ nần giữa hai chúng ta? Tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm." Diệp Diệc Thâm đương nhiên hiểu, nhưng lúc trước không bị vạch mặt nên anh ta muốn giả vờ không hiểu.
Trần Việt lạnh lùng cười: "Anh muốn tự đánh trước hay để tôi đánh trước?"
Diệp Diệc Thâm nói: "Cái gì?"
"Anh động vào vợ tôi, anh cảm thấy tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao?" Nếu Diệp Diệc Thâm đoạt chuyện làm ăn của anh, Trần Việt có thể vì bọn họ là bạn học nhiều năm mà nhân nhượng không so đo với anh ta.
Nhưng Diệp Diệc Thâm động vào Giang Nhung, đó là người mà Trần Việt quan tâm nhất.
Vừa nghĩ đến đôi môi kia của Giang Nhung chỉ thuộc về anh bị người khác đụng vào, Trần Việt nắm chặt nắm đấm, không thể khống chế nổi tức giận trong người, hận không thể lao vào xé xác Diệp Diệc Thâm chết tiệt kia.
"Nói đến cái này thì cũng chỉ là một hiểu lầm. Lúc hôn cô ấy tôi thật sự không biết đó là vợ anh. Nếu biết là vợ anh, tôi có khả năng vẫn sẽ hôn cô ấy, dù sao cô gái xinh đẹp ôn nhu như vậy, tôi làm sao có thể không động lòng."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, thậm chí Diệp Diệc Thâm không nhìn thấy Trần Việt đánh tới lúc nào mà trên mặt đã trúng một cú đấm.
Giống như hôm qua lúc ở bệnh viện, Trần Việt luôn chọn ra tay trên mặt, một đấm cũng đủ khiến Diệp Diệc Thâm chảy máu mũi.
Bị trúng một đấm, Diệp Diệc Thâm lau máu mũi, ngẩng đầu nhìn Trần Việt: "Hóa ra đường đường là người đứng đầu Thịnh Thiên cũng quá đáng như vậy. Chẳng lẽ anh không biết có một số việc không thể giải quyết bằng bạo lực."
"Có một số việc không thể giải quyết bằng bạo lực, nhưng có một số người phải dùng bạo lực để xử lý." Dù có đánh Diệp Diệc Thâm đến nát bét cũng không thể giúp Trần Việt hả giận.
Đánh Diệp Diệc Thâm, vui đùa, dọn dẹp anh ta một chút, cho anh ta ăn một chút món khai vị, kế tiếp anh mới sử dụng chiêu lớn để đối phó với anh ta.
Lời còn chưa dứt, Trần Việt lại đấm về phía Diệp Diệc Thâm. Lần này Diệp Diệc Thâm phản ứng nhanh, kịp thời bảo vệ mặt.
Nhưng Trần Việt còn phản ứng nhanh hơn anh ta, Trần Việt kịp thời chuyển hướng nắm đấm, một đấm mạnh mẽ đấm vào bụng của Diệp Diệc Thâm, anh ta đau đến mức không thở nổi.
Vào lúc Diệp Diệc Thâm vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, Trần Việt lại đấm tới, một đấm lại đánh trúng bụng của Diệp Diệc Thâm.
Sau khi đánh xong, Trần Việt vỗ vỗ tay, dáng vẻ như chưa có gì xảy ra, bộ dạng trong trẻo, lạnh lùng.
Diệp Diệc Thâm ôm chỗ đau ở bụng, ngẩng đầu nhìn anh cắn răng: "Mục đích hôm nay anh tới tìm tôi là gì?"
Xem ra hôm nay Trần Việt tới tìm anh là để luyện tay, anh hiểu rất rõ Trần Việt, anh cảm thấy Trần Việt sẽ không đơn giản chỉ như thế.
Nhưng anh tuyệt đối không thể ngờ, anh sai rồi, anh thật sự đánh giá sai Trần Việt. Có lẽ do quá nhiều năm không gặp, bọn họ đều đã thay đổi, vậy mà anh còn ngây thơ cho rằng Trần Việt vẫn giống như Trần Việt lúc ở trường học.
Trần Việt trước kia nhìn không thuận mắt người nào cũng sẽ không bao giờ đánh nhau. Người bên cạnh anh ta sẽ thay anh ta làm tốt việc đó.
Tuy võ công của Trần Việt không tệ nhưng anh ta cũng không bao giờ đánh người. Anh ta thường nói bạo lực chỉ có thể làm cho cơ thể người khác đau đớn. Nếu muốn phá hủy một người thì phá hủy tâm trí của người đó mới là cách hữu hiệu nhất.
"Mục đích cũng rất đơn giản." Trần Việt cũng cảm thấy sảng khoái hơn, vừa nói chuyện vừa vung quyền đánh về phía Diệp Diệc Thâm.
Diệp Diệc Thâm cũng có luyện võ, tuy không phải là đối thủ của Trần Việt nhưng với tính cách của anh cũng sẽ không ở đây chờ chết.
Trần Việt lần nữa vung quyền đánh anh, Diệp Diệc Thâm rất nhanh nghiêng người tránh thoát công kích của anh ta, nhanh chóng đấm về phía Trần Việt.
Tuy Trần Việt rất ít khi đánh nhau nhưng thân thủ của anh cũng vô cùng nhanh, vô cùng linh hoạt. Diệp Diệc Thâm tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.
Lục Diên từng nói ngàn vạn lần không nên ép Trần tổng của bọn họ ra tay. Bởi vì Trần tổng ra tay chắc chắn sẽ giết người.
Diệp Diệc Thâm công kích Trần Việt không thành, lưng lại bị đánh một quyền. Trong một khoảng thời gian ngắn anh đã bị trúng mấy quyền. Cho dù thể lực anh không tệ nhưng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng là người có máu thịt.
Câu nói kia anh nói Trần Việt, anh dùng một dao cũng có thể chém chết, một phát súng là có thể trúng đầu. Anh ta cũng không có điểm nào không giống với người bình thường.
Anh đánh không lại Trần Việt, nhưng anh sẽ không cầu xin tha thứ, sẽ không từ bỏ. Anh là người thừa kế Diệp thị, mấy năm nay đều vô cùng cao ngạo, cũng chưa từng có ai dám dẫm anh dưới chân.
Hoàn cảnh lớn lên đã nuôi dưỡng lên tính cách đặc biệt của anh, tính cách của anh vô cùng cao ngạo, anh sẽ không cầu xin tha thứ, chỉ biết đem toàn lực công kích Trần Việt.
Hơn nữa bây giờ anh cũng chưa rơi vào tình trạng kiệt sức, hai người bọn họ vẫn có thể đánh, anh một quyền tôi một quyền, đánh tới đánh lui, đa số nắm đấm đều rơi trên người Diệp Diệc Thâm.
Trần Việt cũng bị đấm nhưng anh bị rất ít. Chỗ bị đấm cũng không phải điểm yếu, cho nên bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.
Diệp Diệc Thâm không giống vậy, trên mặt anh bị đánh chỗ đỏ chỗ tím, sưng đến nỗi không nhìn thấy hình dạng bạn đầu thế nào.
Không chỉ trên mặt, trên người của anh cũng vậy, khắp nơi đều chảy máu.
Nhìn lại Trần Việt, áo sơ mi trên người anh vẫn vô cùng chỉnh tề, nhìn không giống vừa mới đánh nhau một chút nào.
Trần Việt nhìn vết thương trên người Diệp Diệc Thâm cười lạnh nói: "Lục Diên, mời cậu chủ Diệp về."
Thời tiết hôm nay lạnh như vậy, Tổng Giám đốc của bọn họ lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác cũng không chịu mặc. Rốt cuộc Lục Diên cũng đã hiểu vì sao.
Đánh người cần gọn gàng một chút, mặc nhiều phát huy không tốt. Đánh người thật ra chính là vận động, vận động có thể nóng lên nên không cần phải mặc nhiều như vậy.