LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Cù Mạnh Chiến nhìn Giang Chính Thiên hừ lạnh một tiếng: "Nói thế nào thì cô ta cũng là con gái ruột của ông."

Giang Chính Thiên không trả lời, ánh mắt vô tình nhìn Giang Hân và cười lạnh nói: "Ai bảo cậu, nó là con ruột của tôi chứ?"

"Cô ta không phải là con gái của ông sao?" Cù Mạnh Chiến quay đầu nhìn Giang Hân đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất còn nói: “Có cứu cô ta hay không là tùy ông. Dù sao cô ta sống hay chết không liên quan gì tới cậu đây."

Cù Mạnh Chiến nói xong liền xoay người rời đi, dường như đối với bọn họ, Giang Hân nằm trên mặt đất sống hay chết còn không bằng một con chó.

Giang Chính Thiên nhìn theo bóng lưng Cù Mạnh Chiến rời đi mà nắm tay siết chặt, trong mắt lộ ra sự ngoan độc, trong lòng thầm cười lạnh nói: "Cậu đây à?"

Cù Mạnh Chiến à Cù Mạnh Chiến, mẹ nó mày tưởng Cù Thị vẫn là Cù Thị năm đó, còn tưởng rằng có bao nhiêu người sẽ đến nịnh bợ chúng mày sao?

Một khi nhà họ Cù suy tàn thì Cù Mạnh Chiến cũng sẽ chỉ là một chó nhà có tang thôi.

Những chuyện ác Cù Mạnh Chiến đã làm trước đây, những người đã từng bị anh ta bắt nạt trước đây làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta được.

Đã đến lúc này rồi mà Cù Mạnh Chiến còn không biết rõ tình hình, vẫn dám tổn thương người khác, làm loạn như vậy, còn dám tự xưng mình là cậu chủ. Điều này đã xác định anh ta vĩnh viễn không có ngày đổi đời.

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Giang Chính Thiên thấy vui vẻ không tả nổi.

Những năm gần đây, bởi vì Giang Chính Thiên có sơ hở bị lão già Cù Trung Anh nắm trong tay nên ông ta đã giúp nhà họ Cù làm không ít chuyện mờ ám,.

Bây giờ Cù Thị đổ, Giang Chính Thiên thiếu đi một chỗ dựa vững chắc nhưng cũng bớt đi một người có thể uy hiếp ông ta.

Sau một lúc lâu, Giang Chính Thiên mới thu hồi lại ánh mắt nhìn Giang Hân nằm trên mặt đất đã mất đi tri giác từ lâu, ánh mắt lạnh lùng nói: "Nhặt mày về nuôi nhiều năm như vậy, ban đầu còn tưởng mày sẽ có chút tác dụng đối với tao, nhưng không ngờ lại vô dụng như vậy."

Trước khi kết hôn, ông ta đã kiểm tra ra mình mắc bệnh không có t*ng trùng, cả đời này cũng không thể có con.

Chuyện này là bí mật trong lòng ông ta, bí mật mà ông ta mãi mãi cũng không muốn nhắc tới ở trước mặt người khác.

Cho nên sau khi kết hôn không lâu, ông ta bảo mẹ của Giang Nhung giả vờ mang thai rồi tìm một đứa trẻ bị bỏ rơi để giả vờ là con của bọn họ.

Cả đời này, ông ta không có nổi đứa con của mình, không có cách nào nối dõi tông đường cho nhà họ Giang, cho nên ông ta chỉ có thể nghĩ cách cứu vãn lại danh dự của nhà họ Giang năm đó.

Ông ta phải nghĩ mọi cách lấy về tiền tài, quyền thế, danh lợi, những thứ vốn thuộc về nhà họ Giang.

Nhưng ai biết ông ta nỗ lực cố gắng mấy chục năm, thứ muốn lấy thì không có được, trái lại còn bị người ta nắm mũi dẫn đi.

Mà bây giờ, Cù Thị suy tàn trở thành kết cục đã định, không còn khả năng xoay chuyển được nữa, ông ta phải tranh thủ thời gian suy nghĩ xem sau này mình nên đi theo con đường nào.

Nhà họ Cù thất bại, ông ta cũng không muốn kéo cả mình vào.

Về phần Giang Hân nằm trên mặt đất, ông ta vẫn sẽ có lòng tốt đưa cô ta vào bệnh viện. Dù sao ông ta không muốn mình dính vào vụ án mạng.

...

Sau khi tiễn hết khách đi thì đã không còn sớm nữa.

Bận rộn cả ngày nên tất cả mọi người đều mệt mỏi, ai tự về phòng người nấy để nghỉ ngơi.

Sau khi về phòng, Giang Nhung hưng phấn xoay hai vòng và cười đến chân mày cong lại: "Ngài Trần, làm sao, làm sao bây giờ?"

"Sao vậy?" Trần Việt nhướng mày nhìn cô.

"Em thấy mình quá hạnh phúc. Nhưng em không muốn giấu hạnh phúc này ở trong lòng, em muốn hét lên cho mọi người trên cả thế giới đều biết." Nếu không phải bởi vì người lớn trong nhà họ Trần đều ở đây, Giang Nhung nhất định sẽ đứng ở bên cửa sổ và hét lớn vài tiếng.

Cô muốn lớn tiếng nói cho mẹ biết con gái của mẹ đang rất hạnh phúc, bảo mẹ không cần phải lo lắng cho cô nữa.

Cô còn muốn nói cho những người từng tổn thương cô và những kẻ ngông cuồng mong tổn thương cô biết cô không bị bọn họ đánh ngã, cô đã đứng lên đồng thời đang rất hạnh phúc.

"Đi thôi." Trần Việt xoay người cầm áo khoác choàng thêm lên người cô, bản thân cũng cầm một áo choàng dài mặc vào và dắt tay kéo cô đi.

"Muộn thế này anh còn muốn đi đâu?" Giang Nhung hơi lo lắng: “Ông nội và ba mẹ đều đang ở đây. Lúc này chúng ta ra ngoài sẽ không tốt lắm đâu."

"Em không cần lo lắng." Trần Việt kéo cô ra cửa: “Không phải anh đã nói em cứ đi theo anh là được rồi sao?"

Giang Nhung gật đầu, cười hì hì và đi theo anh: "Vậy sau này em sẽ luôn đi theo anh. Anh dẫn em đi đâu thì em đi tới đó."

Trần Việt dẫn theo Giang Nhung ra cửa, tự mình lái xe hơn một giờ mới tới nơi.

Sau khi xuống xe, Giang Nhung mới biết được anh dẫn cô tới khu biệt thự nghỉ dưỡng Bích Hải.

Sau khi bọn họ kết hôn không lâu, cô đã tới đây một lần khi Sáng Tạo Công Nghệ mới tổ chức hoạt động.

Sau khi xuống xe, Giang Nhung kéo cánh tay Trần Việt hỏi: "Anh là quản lý cao cấp của Thịnh Thiên có quyền đặc biệt được ở miễn phí khi tới đây, đúng không?"

"Miễn phí." Anh nói.

"Đãi ngộ nhân viên của Thịnh Thiên các anh tốt thật đấy. Sớm biết vậy thì em đã không từ chức, về sau còn có thể hưởng thụ được rất nhiều ưu đãi nữa." Giang Nhung dựa đầu ở trên cánh tay anh và cọ nhẹ nói.

"Em từ chức nhưng ưu đãi của em vẫn còn." Hắn nói.

"Ngài Trần à, anh đừng quên trên anh còn có một Leo Trần đấy." Cô chỉ cảm thấy anh đang chọc cho cô vui thôi. Ở Thịnh Thiên cũng đâu phải anh nói là quyết định được.

Bỗng nhiên nghe Giang Nhung nhắc tới Leo Trần, Trần Việt dừng bước và rất nghiêm túc nhìn cô nói: "Anh chính là Leo Trần."

"Được rồi. Anh chính là Leo Trần." Thấy anh hiếm khi lại đùa với cô một lần, cô cũng coi như anh là Leo Trần.

Nhưng nói thật, năng lực của anh tốt như vậy, trình độ tốt như vậy, gia thế tốt như vậy, nếu không phải cô từng xem ảnh Leo Trần ở trên mạng, cô thật sự sẽ tin anh là Leo Trần.

"Em không tin à?" Trần Việt hỏi.

"Em tin anh." Giang Nhung mỉm cười, tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn anh: “Vậy thì ngài Leo Trần, chúng ta có thể vào trong được chưa?"

Giang Nhung không muốn tin tưởng làm Trần Việt thấy hơi bất lực, cũng không biết phải nói gì nữa. Anh nắm tay cô cùng đi vào khu biệt thự nghỉ dưỡng Bích Hải.

Trước khi tới, Trần Việt đã gửi tin nhắn cho Hứa Huệ Nhi, bảo cô ta thông báo với bên này. Nhân viên quản lý bên này đã chờ sẵn từ lâu.

Thấy bọn họ tới, người quản lý lập tức tới đón: "Tổng giám đốc Trần, bà Trần, mời hai người đi bên này."

Bọn họ lên xe thăm quan du lịch, xe chạy thẳng tới biệt thự trong khu Bích Hải, cũng chính là biệt thự lần trước bọn họ từng tới ở.

Sau khi xuống xe, Giang Nhung đứng ở trước cửa mà trong lòng xúc động không sao tả xiết.

Lần trước khi tới đây, giữa cô và Trần Việt vẫn giống như người xa lạ. Mà lần này tới thì cô đã trở thành vợ thật sự của anh.

Trần Việt không dẫn cô về phòng mà vòng qua biệt thự đi tới bờ biển. Giang Nhung nghe tiếng sóng biển vỗ vào vách đá lại vui mừng hoạt bát giống như một đứa trẻ.

"Em muốn hét thì hét lên đi." Anh nói.

"Trần Việt..." Cô nhìn anh và đột nhiên không nói được thành lời.

Hóa ra anh lái xe hơn một giờ, hơn nửa đêm dẫn cô đi ra ngoài chỉ bởi vì cô nói một câu muốn lớn tiếng hét lên.

"Sao vậy?" Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng làm cho trái tim cô rung động.

"Cám ơn anh!" Cảm ơn anh đã tốt với cô như vậy, cảm ơn anh đã làm cho cô có thể hạnh phúc như vậy.

"Ngốc ạ?" Anh xoa đầu cô và nói thêm: “Ban đêm gió lớn, em muốn nói gì thì nói đi. Nói xong còn về sớm nghỉ ngơi."

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc