LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Người Trần gia về NewYork đã được nửa tháng.

Thời gian nửa tháng thoát cái liền trôi qua, chỉ còn một tuần ngắn ngủi nữa là đến tết.

Sắp đến tết, người Trần gia đều về Giang Bắc, cùng với bạn bè người thân đón năm mới theo truyền thống.

Nhưng năm nay vì cứu chữa cho Trần Dận Trạch, cả Trần gia ai cũng không nhắc đến việc về Giang Bắc đón tết, thậm chí Trần Tiểu Bích còn đưa Chiến lý Mặc đến NewYork.

Hôm nay, Trần Nhạc Nhung vẫn giống như nửa tháng trước dậy rất sớm, sau đó đi đến bệnh viện chăm sóc Trần Dận Trạch: “Anh, em đến rồi.”

Mỗi lần bước vào phòng bệnh, cô đều sẽ nói câu này, cũng không cần biết Trần Dận Trạch có nghe thấy hay không, cô đều nói vì nhỡ anh tỉnh dậy thì có thể nghe được.

Trần Nhạc Nhung đặt ba lô xuống, đem hoa cũ trong bình từ hôm qua thay bằng hoa mới hôm nay: “Anh, hôm nay em lại mang đến cho anh Hoa Cẩm Chướng đỏ.”

Hoa Cẩm Chướng đỏ mang ý nghĩa khỏe mạnh trường thọ, cũng có ý nghĩa là tình thân, bởi vậy mấy ngày này Trần Nhạc Nhung đều mang đến cho anh loài hoa này.

Cô thật sự hi vọng, Trần Dận Trạch có thể cảm nhận được tình yêu thương mà cả gia đình dành cho anh, hi vọng anh có thể tỉnh lại.

Nói ra cũng rất kì lạ, tình hình sức khoẻ của Trần Dận Trạch rõ ràng là rất tốt, bác sĩ nói anh đã dần dần khôi phục như người bình thường rồi, nhưng anh một chút dấu hiệu sắp tỉnh lại cũng không có.

“Anh, nghe nói hôm qua Thịnh Thiên phát thưởng cuối năm, những lãnh đạo ưu tú đều được thưởng xe thưởng nhà các thứ. Em nghe ngóng thăm dò, vừa nghe thành tích của anh em liền bị dọa sợ rồi. Ba đã đem cổ phần kinh doanh của ông chuyển dưới tên anh, chắc chắn anh sẽ làm nên thành tích cho công ti.

“Tất nhiên, em hiểu dụng ý của ba, ông không muốn anh nhàn rỗi, ông đem cổ phần chuyển dưới tên anh nhất định là hi vọng anh có thể nhanh chóng tỉnh lại, thay ba đảm nhiệm một số công việc. Những ngày này anh nằm trên giường bệnh, ba bận rộn hơn rất nhiều, từ lúc nào không hay anh đã trở thành cánh tay đắc lực của ba.

“Anh, hai ngày trước thầy giáo của nhóc con có gửi tin đến, nói thằng bé lại hoàn thành trước thành tích của học kì sau rồi, xem ra thành bé này kì sau lại tiếp tục nhảy cấp nữa. Thằng bé nhảy cấp nhà mình cũng đã quen rồi, à, còn có bé gái đã biết tặng thằng bé hoa rồi đó, nói muốn theo đuổi thằng bé. Thằng bé mới chín tuổi, đã được con gái nhà người ta ngắm trúng. Anh nói xem trẻ con nhà Trần gia chúng ta sao lại ưu tú như vậy cơ chứ?

Những ngày này, mỗi ngày Trần Nhạc Nhung sẽ đều kể cho Trần Dận Trạch nghe một vài câu chuyện, đặc biệt khi nhắc đến nhóc con nhà cô giọng điệu đầy tự hào.

Có một đứa em thông minh lanh lợi hiểu chuyện như vậy, lại còn rất thu hút phái nữ yêu thích, người làm chị như cô thật sự cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.

Nếu sớm biết em trai cô vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như vậy, còn rất dịu dàng tỉ mỉ thì năm đó cô nhất định bảo ba mẹ sinh cho cô hai đứa em trai cho rồi.

Cô nói rất nhiều, nhưng không hề nhận được phản ứng của Trần Dận Trạch, cô có chút thất vọng, nhưng ko hề bỏ cuộc: “Anh, nếu anh cảm thấy em phiền phức thì anh hãy tỉnh dậy nói với em, bằng không em nhất định sẽ ngày ngày quấy nhiễu bên tai anh.”

Con người chính là như vậy, trước đây anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô không quản đông quản tây, nhưng cô đều cảm thấy không vui. Giờ đây anh nằm ở giường bệnh không thể nói chuyện, cô lại mong anh tỉnh lại để quản cô.

“Tiểu thư....” Thường Lịch gấp gáp xông vào phòng bệnh, ánh mắt rơi vào Trần Nhạc Nhung.

“Sao thế?” Thường Lịch trước nay đều rất trầm ổn, bình tĩnh, anh như vậy khiến cô có chút dự cảm không lành, cô nhát gan thật sự không dám nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.

“Cô vẫn chưa xem tin tức sao?” Thường Lịch lo cô xem tin tức sẽ không chịu được đả kích, mới không mành lễ phép xông vào phòng.

“Tin tức gì?” Trần Nhạc Nhung lo lắng, cô nhìn về phía điện thoại đang đặt trên giá.

“Tiểu thư, Quyền, Quyền Nam Dương ba ngày trước đột nhiên qua đời.” Thường Lịch không biết nói dối, anh nói thật cho cô nghe tin tức mà anh biết được.

“Có khi nào tin anh nghe được là giả không.” Hoặc có thể tin tức này quá đỗi thất kinh, quá đáng sợ, Trần Nhạc Nhung cô không dám tin, bởi vậy nguyện ý cho đấy là một tin giả.

“Tin tức này là bên nước A công bố, người thân cận bên cạnh Tổng thống Quyền Nam Dương cũng đứng ra xác nhận chuyện này. Hơn nữa vị Tổng thống tiếp theo thay thế cũng đã chọn ra rồi, rất nhanh người đó liền lên chức. Tôi nghĩ lần này không phải họ muốn dụ ai ra nữa mà là thật rồi.” Thường Lịch cẩn thận nói.

“Thường Lịch, việc cậu nên làm thì làm, đừng có nghe ngóng linh tinh, đừng nói vớ vẩn trước mặt tôi.” Trần Nhạc Nhung vẫn còn nhớ lần trước Quyền Nam Dương giả chết, bởi vậy cô không tin chuyện này.

“Tiểu thư....”

“Thường Lịch, lời tôi nói cậu nghe không hiểu à?” Trần Nhạc Nhung cười cười: “Đi đi, đi làm việc của anh đi. Đi yêu đương đi, dạo phố cũng được, đừng làm phiền tôi.”

Phản ứng của Trần Nhạc Nhung quá đỗi bình tĩnh, bình tính đến mức khiến cho người khác càng sợ. Thường Lịch hiếm khi lại không nghe mệnh lệnh, đứng nguyên một chỗ không động đậy.”

“Thường Lịch, tôi còn phải nói chuyện với anh tôi, anh đừng ở đây cản trở.” Trần Nhạc Nhung rất không kiên nhẫn xua xua tay, có chút phiền.

Thường Lịch trước nay đều không dám quá phận, vì vậy vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Trần Nhạc Nhung, lui khỏi phòng, nhưng anh vẫn trực ở ngoài cửa để nhỡ có chuyện gì anh còn kịp thời ngăn cản.

Lần trước, Trần Nhạc Nhung bị bắt đi, Thường Lịch rất tự trách, anh không thể phạm một lỗi sai hai lần, anh cũng không được phép tái phạm lần thứ hai.

Sau sự việc lần trước, Trần Việt vì anh bảo về Trần Nhạc Nhung không chu toàn, muốn đuổi anh không cho anh tiếp tục bảo vệ cô nữa, nhưng Trần Nhạc Nhung nói vẫn muốn lưu lại anh, bởi vậy anh đối với cô chủ nhỏ này là trăm phần trung thành.

Sau khi Thường Lịch ra khỏi phòng, Trần Nhạc Nhung vẫn bộ dạng không có chuyện gì nói với Trần Dận Trạch: “Anh, Thường Lịch là tên xấu xa. Cũng không biết anh ta ăn gan gì lại dám truyền tin tức giả cho em.”

Thực ra có phải là tin giả hay không, Trần Nhạc Nhung chỉ cần mở điện thoại ra là biết, nhưng cô không có nổi cái dũng khí ấy.

Trần Nhạc Nhung rất hiểu tính cách của Thường Lịch, Thường Lịch là một người vô cùng chất phác, anh chưa bao giờ biết lừa người khác, huống hồ còn là cô.

Bởi vì cô quá rõ, nên cô không dám mở điện thoại xem tin tức.

Trần Nhạc Nhung cho rằng chỉ cần cô không xem điện thoại, chỉ cần cô không xem tin tức, vậy thì chuyện này không hề phát sinh.

Cô biết, đây là hành động vô cùng nhu nhược.

Nhưng, cô nguyện ý làm con rùa rụt đầu, sống trong sự lừa gạt của chính bản thân mình.

Bình luận

Truyện đang đọc