LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Tay Giang Nhung nắm chặt que thử thai đang run nhẹ, cố gắng rất lâu mới đè xuống tâm tình đang kích động.

Không được, que thử thai nói không chừng cũng có sai sót, cô phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, nhất định phải xác định được trăm phần trăm thì mới nói cho Trần Việt.

Giang Nhung từ chối Trần Việt lái xe đưa cô đi làm, bởi cô muốn đi một chuyến đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, trải qua thời gian dài dằng dặc chờ đợi, rốt cục đến phiên Giang Nhung, sau khi kiểm tra xong, khi bác sĩ chính miệng nói cho cô, xác định cô đã mang thai, Giang Nhung kích động đến rơi nước mắt của hạnh phúc.

"mẹ ơi, mẹ nhìn thấy không? Nhung Nhung cũng có đứa con của mình, là cháu ngoại của mẹ. Nếu mẹ ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ vì Nhung Nhung."

Cô đứng trước cửa bệnh viện, ngước nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm, phảng phất có thể thấy được mẹ Giang đang mỉm cười trước mặt cô.

Giang Nhung còn đắm chìm trong sự vui sướng, điện thoại đột nhiên vang lên, cô cầm lên xem, là một dãy số xa lạ, người nọ nói là trợ lý của ông cụ Trần, hẹn cô ra ngoài gặp một lần.

Nghe là trợ lý của ông cụ Trần, Giang Nhung cũng không suy nghĩ nhiều.

Cô gọi điện thoại nói một tiếng với Lương Thu Ngân rồi đón xe đến địa điểm đã hẹn.

Thế nhưng Giang Nhung tuyệt đối không ngờ được, khi tới điểm hẹn, người cô nhìn thấy lại là ông cụ Trần.

Ông ấy không phải đã về Mỹ vào hôm qua rồi sao?

Sao lại đột nhiên đến nơi này, còn một mình hẹn cô gặp mặt?

Một dự cảm không tốt sinh ra trong lòng Giang Nhung, cô nắm chặt tay, hồi hộp mà nói: "Ông nội..."

"Ngồi đi." Ông cụ Trần chỉ vào vị trí đối diện, giọng nói không khác biệt ngày xưa, nhưng biểu lộ trên mặt lại rất nghiêm túc.

"Ông nội, ngài tìm con có chuyện gì sao?" Giang Nhung hồi hộp đến đến nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận dè dặt hỏi.

"con xem thứ này trước đi." Ông cụ Trần vừa nói xong, trợ lý của ông đã đưa lên một phần tài liệu.

Giang Nhung nhìn thoáng qua Ông cụ Trần, lòng thấp thỏm bất an lật phần tài liệu ra xem, nhìn đến tờ thứ nhất, cô cũng không lật tiếp nữa, mà ngẩng đầu nhìn Ông cụ Trần: "Ông nội, ngài điều tra con?"

Ông cụ Trần vô cùng bình tĩnh nói: "Không phải ta điều tra con, mà những tài liệu này trước khi các con đăng ký kết hôn, Minh Chí đã cho người điều tra."

"là anh ấy tra?" nghe được tin này, Giang Nhung khẽ run trong lòng, trái tim giống như bị một sợi dây thừng trói lại, hơi hít thở không thông.

Có điều nếu nghĩ kĩ lại, lúc trước Trần Việt cũng không hiểu cô, hoàn toàn không biết chút gì về cô, quyết định cùng cô đăng ký kết hôn, điều tra ngọn nguồn cũng không phải không đúng.

Mặc dù đã tra được những chuyện không nhìn nổi của cô trong quá khứ, nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng cô, cô lại xoắn xuýt cái gì nữa chứ.

"Con lật tiếp đi, xem nội dung phía sau." Ông cụ Trần nói thêm, giọng ông bình tĩnh từ đầu đến cuối, giống như vẫn là ông nội hiền hòa của trước kia.

Giang Nhung không nguyện ý lại lật tiếp, nhẹ nhàng hít một hơi lạnh, nói: "Ông nội, con không biết dụng ý ông cho con xem những thứ này là để làm gì?”

"con xem hết đi. Xem hết, chúng ta mới nói chuyện được.” Ông cụ Trần chỉ vào phần tài liệu, đôi mắt như ánh đuốt rơi vào mặt Giang Nhung.

"Những thứ này con điều biết cả rồi, không cần xem tiếp nữa đâu.” Giang Nhung lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, nói, "Ngài muốn nói gì liền trực tiếp nói với con là được."

Những tài liệu này cùng lắm thì miêu tả về qua khứ, gia đình cô, dù sao những việc mất mật này mọi người đều biết, Trần Việt cũng biết, cô cũng không cảm thấy có gì đáng xem.

Thế nhưng Ông cụ Trần lại kiên trì, còn nói: "phần trước con có thể không xem, nhưng mấy tờ cuối cùng thì con xem hết mới bàn tiếp được.”

Đã Ông cụ Trần kiên trì, Giang Nhung cũng muốn xem xem mấy tờ cuối cùng đến cùng làgì, thế là lại động vào tập tài liệu.

Khi Giang Nhung xem rõ nội dung trên tập tài liệu, thì khuôn mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch như một tờ giấy trắng mỏng tang, vò một chút liền sẽ bị nát bấy.

Không! Không! Không!

Việc này nhất định không phải sự thật! Nhất định không phải thật!

Cô nhắm mắt lại, không nguyện ý nhìn tiếp, cô tình nguyện tin tưởng mình hoa mắt, tin tưởng là mình nhìn lầm.

Thế nhưng là sự thật lại là tàn nhẫn như vậy, khi cô ổn định cảm xúc xong, ánh mắt của cô nhìn vào tài liệu một lần nữa, vẫn giống như lúc trước.

Mẹ cô, người mẹ chưa từng trải qua một ngày sống bình yên tốt lành nào, không chỉ bị Giang Chính Thiên bạo lực gia đình, còn bị….

Ghê tởm!

Giang Chính Thiên tên cầm thú kia, sao có thể làm ra chuyện vô sỉ hạ lưu đến thế.

Vì tiền tài, quyền lợi, danh vọng, thậm chí đem người vợ kết làm phu thê chắp tay tặng cho người.

Giang Nhung cắn chặt môi, hai tay nắm chặt thành quyền, cô phải làm như thế, mới có thể ổn định tâm tình của mình.

Mà lúc cô đang cố gắng ổn định cảm xúc, liền nghe được Ông cụ Trần nói: "Giang Nhung à, nhà họ Trần chúng tôi cưới vợ, xưa nay không quan tâm dòng dõi, nhưng là quan tâm gia đình đó có trong sạch hay không. mẹ con trải qua những chuyện kia, con được sinh ra, ta đều biết đều không phải là việc con có thể chọn, nhưng ta mong con thông cảm cho Trần Việt."

Giang Nhung cắn chặt môi, nhìn Ông cụ Trần, không nói tiếp, chỉ là không tự giác mà ngẩng đầu cao cao, eo cũng ưỡn thẳng tắp.

Coi như cô và mẹ trải qua chuyện như vậy, coi như cô sinh ra là vì thể, nhưng cô vẫn có sự tự tôn và kiêu ngạo của mình, ai cũng không có tư cách xem thường cô, kể cả Ông cụ Trần trước mặt.

Trần Việt tra được nguồn gốc cô sinh ra, còn nguyện ý sống cùng cô, liền chứng mình anh đồng ý chấp nhận hết thảy của cô.

Anh đều nguyện ý thì cô có lý do gì mà tuỳ tiện rời khỏi chứ.

Ông cụ Trần nói: "Minh Chí năm 22 tuổi tiếp nhận Thịnh Thiên, trong sáu bảy năm này đều vùi đầu vào công tác, có có thể nói nó không có ý định bỏ thời gian trên người đàn bà. Nó lấy con, chẳng qua là vì chưa từng đi so sánh qua với những người đàn bà khác mà thôi. Thêm vào đó ta cũng biết, các con đăng kí kết hôn cũng không phải vì yêu nhau.”

"Không có tình yêu, thì tính sao? Hai người chung sống với nhau hợp ý, coi như không có tình yêu, cũng có thể sống hết đời với nhau." Giang Nhung ưỡn lưng thẳng tắp, kiên định nói.

"Nó biết quá khứ của con, còn đồng ý cưới con, chẳng phải là chỉ đồng cảm, thương hại con thôi sao? Nhưng nếu nó gặp được người mà nó yêu thật lòng, thì con không còn giá trị gì nữa.”

Không để Giang Nhung có cơ hội nói, Ông cụ Trần tiếp tục nói thêm: "Nếu như con thật sự muốn tốt cho nó, còn muốn để lại một ấn tượng tốt cho nó, không bằng rời đi sớm một chút, để cả hai vẫn còn ấn tượng tốt đẹp với nhau.”

"Ông nội, ngài nói anh ấy tiếp nhận Thịnh Thiên lúc 22 tuổi là có ý gì?" Hồi lâu, Giang Nhung mới nói ra được lời này.

"Có ý gì?" Ông cụ Trần nhíu mày, nhìn Giang Nhung, nói, "Chẳng lẽ con không biết nó chính là chủ nhân đời này của Thịnh Thiên hay sao?”

Lòng Giang Nhung thắt chặt lại,vẻ mặt càng thêm tái nhợt khó coi, qua hồi lâu mới nói ra: “ý ngài là, anh ấy, anh ấy là Leo Tran?"

Ông cụ Trần nói thêm: "đó là tên tiếng anh của nó."

Bình luận

Truyện đang đọc