LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Bởi vì Cù Mạnh Chiến vẫn luôn che chở cô nên thái độ của Giang Chính Thiên đối với Giang Nhung cũng xem như tốt, vì vậy cô mới có thể tự do phóng khoáng đi làm những chuyện mà mình thích.

Vào kỳ thi đại học, Giang Nhung dùng thành tích số một thi đậu vào đại học tốt nhất Kinh Đô, nhưng đó là cô theo ý nguyện của Giang Chính Thiên, ngành mà cô thích học là thiết kế thời trang.

Vì chuyện này nên Giang Chính Thiên vô cùng tức giận, dưới cơn nóng giận phạt cô không được phép ăn cơm vào tối hôm đó, không chỉ có như vậy còn phạt đứng.

Chuyện này bị Cù Mạnh Chiến biết, anh ta leo tường nhà bọn họ vào, leo lên một thân cây to trèo lên lầu nhà cô, đưa đùi gà và cơm nóng đã được đóng gói kỹ cho cô: "Nhung Nhung, mau ăn đi."

"Cù Mạnh Chiến, vẫn là anh tốt với em nhất." Cô nhận lấy hộp cơm, nhìn anh ta cười rất vui vẻ.

"Anh không tốt với em thì ai tốt với em?" Cù Mạnh Chiến cưng chìu xoa xoa đầu cô, nói rất tự hào.

Nhìn dáng vẻ cô ăn như hổ đói, Cù Mạnh Chiến nhịn không được bật cười: "Mèo nhỏ tham ăn, ăn từ từ thôi, không có ai cướp của em đâu."

Giang Nhung nuốt một miếng thịt gà nữa, không nhịn được oan ức nói: "Em còn chưa ăn tối, còn bị phạt đứng hai giờ, đã đói không chịu nổi."

"Vậy cũng không thể ăn quá nhanh." Cù Mạnh Chiến suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Nhung Nhung, em đừng cứng đầu với chú Giang về chuyện lựa chọn học đại học, chúng ta cứ suy nghĩ thật kỹ lại, phải tìm một cách có thể thuyết phục chú ấy."

"Có phải anh đã giúp em nghĩ được cách nào không?" Giang Nhung vừa gặm từng miếng đùi gà vừa hỏi.

Cù Mạnh Chiến nói: "Em đừng lo lắng về chuyện này, để anh nói với ba em, chắc chắn ba em sẽ đồng ý.”

"Nhung Nhung, ba đến." Giang Hân lé thò đầu từ trong phòng, nhỏ giọng nhắc nhở cô.

Giang Nhung lập tức nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, lấy tay lau miệng một chút: "Cù Mạnh Chiến, anh nhanh lấy mấy thứ này đi, đừng để em bị phạt nữa."

"Em nhớ những gì anh vừa nói chứ, đừng cứng đầu với chú Giang." Cù Mạnh Chiến xách túi, vừa chạy vừa quay đầu dặn dò.

Giang Nhung gật đầu liên tục.

Cù Mạnh Chiến mới vừa leo tường rời đi thì Giang Chính Thiên đã đẩy cửa sân thượng đi tới, lạnh giọng hỏi: "Suy nghĩ mấy giờ, đã nghĩ kỹ chưa?"

Giang Nhung cúi thấp đầu không nói lời nào.

Giang Hân lại từ phòng thò đầu ra nói: "Ba, vừa rồi Nhung Nhung đã nói với con, em ấy biết mình sai rồi. Ba cũng biết tính em ấy bướng bỉnh, miệng lại cứng rắn, không chịu nhường nhịn, ba cũng đừng so đo với nó."

Ánh mắt Giang Chính Thiên nghiêm nghị lướt qua hai cái xương gà bị rơi dưới đất, trong nháy mắt đã biết vừa rồi có ai đã tới, không kìm được mềm giọng: "Biết lỗi rồi thì tốt, trở về phòng đi."

Giang Nhung trở về phòng, cho Giang Hân một cái ôm thật lớn: "Chị, còn tốt là em còn có các chị."

Giang Hân xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Nhung Nhung, em cũng biết tính ba, sau này ở trước mặt ba khéo đưa đẩy một chút, đừng bướng bỉnh với ông ấy chỉ thiệt thòi cho bản thân em thôi."

"Cám ơn chị!" Giang Nhung thở phào nhẹ nhỏm trong ngực Giang Hân, cảm thấy mình có một người chị tốt như vậy chắc là phước lành từ kiếp trước.

Giang Nhung đã từng nghĩ là, cả đời này cô đều phụ thuộc vào Cù Mạnh Chiến, anh ta là anh hùng có thể đứng sau lưng bảo vệ cô cả đời.

Cho tới sau này, anh ta và Giang Hân xảy ra quan hệ, hai người mà cô tin tưởng nhất cùng nhau phản bội cô, đẩy cô vào xuống vách đá sâu thẳm.

Khi biết được tin đó, đầu óc cô trống rỗng, đến bây giờ cô cũng không tìm thấy từ nghĩ nào để diễn tả lòng mình lúc đó.

Quan hệ giữa ba người bọn họ vỡ vụn trong nháy mắt và cũng không thể nào chữa lành được.

Gặp lại sau ba năm, Cù Mạnh Chiến còn nghĩ rằng cô có thể trở về bên cạnh anh ta, anh ta nói mình vẫn thích cô.

Yêu ư?

Giang Nhung thừa nhận, cô đã từng yêu Cù Mạnh Chiến, hơn nữa là yêu hết lòng cho nên sau khi anh ta và người chị mà cô tin tưởng nhất phát sinh quan hệ, cô mới có thể tổn thương nặng như vậy.

Từ đó về sau, cô không còn tin tưởng tình yêu nữa, cho nên khi Trần Việt cầu hôn, một cuộc hôn nhân không tình yêu, cô chỉ suy xét một buổi tối rồi đồng ý.

Không có tình yêu thì cho dù lại bị phản bội một lần nữa, lòng cô cũng sẽ không chua xót, sẽ không đau lòng nữa.

Cho dù ngày nào đó họ tách ra, chắc chắn cô sẽ không đau lòng mới đúng.

"Nhung Nhung... "

Nghe được tiếng nói lo lắng của Lương Thu Ngân, Giang Nhung tỉnh táo tinh thần, cô cười với cô ấy một tiếng: "Đừng lo lắng, mình không sao cả.”

Cô chỉ cảm thấy mạng sống con người thật mỏng manh, một người đang khỏe mạnh, nói mất là mất.

Mẹ như thế, Cù Mạnh Chiến cũng như vậy.

Hai người mà cô quan tâm và xem trọng nhất lúc trước đã biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô trong nháy mắt, không để lại một chút xíu dấu vết nào.

"Nhung Nhung..." Lương Thu Ngân lo lắng gọi một lần nữa lo lắng.

"Thu Ngân, cậu cứ làm việc của mình đi, mình tranh thủ sáng nay hoàn thành đơn đặt hàng của ông Vương." Giang Nhung hít sâu một hơi khí lạnh, mở tái liệu ra và bắt đầu làm việc.

Giang Hân giết Cù Mạnh Chiến là vì tình trạng rắc rối giữa họ nhiều năm.

Không phải chuyện mà Giang Nhung cô có thể lo lắng.

Lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên, làm cô giật mình, tay đang cầm bút vẽ hơi run một cái.

Nhìn số điện thoại như đã từng quen biết trên màn hình điện thoại di động, chuông vang lên vài tiếng Giang Nhung mới nghe máy.

Sau khi nghe máy, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói dễ nghe của Ngài Hứa: "Cô hai Giang, kế hoạch của chúng ta hoàn thành trước thời hạn, cô có muốn đến Kinh Đô xem thử thành quả không?"

Cho dù cách điện thoại, dường như Giang Nhung cũng có thể thấy người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia đang nhướng mày cười khẽ.

Cô nói: "Vậy chúc mừng anh."

anh ta nói: "Là cùng vui."

Giang Nhung lại hít sâu một hơi khí lạnh và nói: "Ngài Hứa, nếu anh đã đạt được mục đích, như vậy sau này chúng ta đừng liên lạc lại."

Ngài Hứa vẫn nói: "Giang Hân điên rồi. Bây giờ đang ngây ngô ở bệnh viện tâm thần, cô hai Giang thật sự không định đến thăm một chút à?"

Giang Nhung không nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại, cô không muốn có bất kỳ vướng mắc gì với người này nữa.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Ngài Hứa, toàn thân Giang Nhung đều không thể bình tĩnh, trong đầu đều suy nghĩ về những người và chuyện trước kia.

Trong trạng thái này, Giang Nhung không có cách nào làm việc cho tốt, cộng thêm thân thể khó chịu nên cô lên tiếng chào hỏi Lương Thu Ngân rồi về nhà trước.

Sau bữa trưa cô về nhà, Giang Nhung tắm nắng một lúc ở bên ngoài, cuối cùng buồn ngủ chịu không nổi mới về phòng ngủ.

Nhưng Giang Nhung lại không thể ngủ ngon, người thanh niên vẫn luôn làm bạn với cô suốt tuổi thơ cứ mãi lắc lư trước mắt cô.

"Nhung Nhung... "

Cô nghe thấy mẹ đang gọi mình, ánh mắt có vẻ tươi cười nhàn nhạt với cô.

"Nhung Nhung... "

Cô nghe Cù Mạnh Chiến đang gọi mình, anh ta cũng nhìn cô cười, dần dần gương mặt anh ta trở nên kinh khủng dữ tợn: "Anh yêu em như vậy nhưng em lại không muốn trở về bên anh."

"Nhung Nhung... "

Cô nghe thấy Giang Hân đang gọi mình, Giang Hân vẫn dịu dàng cười, bỗng nhiên khuông mặt lại trở nên hủy hoại: "Tại sao em có thể hạnh phúc như vậy mà chị lại phải vùi sâu trong ngục tù? Hôm nay chị thế này đều do một tay em tạo nên."

"Không không không..." Giang Nhung quơ tay muốn đuổi bóng dáng trước mắt đi: “Không phải em, em không có."

Bình luận

Truyện đang đọc