LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Trần Việt vẫn một thân vest thủ công màu xám bạc như bình thường. Anh đứng thẳng ở cửa ra vào, đôi mắt dưới gọng kính màu vàng híp lại, ánh mắt sâu thẳm phức tạp dừng trên người Giang Nhung.

Lương Thu Ngân cũng đã nhìn thấy sự xuất hiện của Trần Việt, cười chào hỏi: “Anh Trần, anh tới đón bà Trần à. Đã tan làm rồi, anh có thể đón cô ấy đi.”

“Ừ.” Trần Việt khẽ ừ, khách khí, lễ phép gật đầu.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Không phải anh đi công tác ba ngày à, sao về sớm rồi?” Giang Nhung nhìn anh cười cười, nhưng hơi sợ hãi tới gần anh.

Sắc mặt anh nhìn như bình tĩnh không có gì không giống trước kia, là phong cách lạnh lùng quen thuộc. Nhưng lúc đối mặt với ánh mắt anh, Giang Nhung đã cảm thấy sự giận dữ.

Trần Việt không nói lời nào, cứ lẳng lặng nhìn Giang Nhung như thế, ánh mắt sâu xa chuyên chú, dường như tất cả bên cạnh cũng không thể lọt vào mắt anh.

Lương Thu Ngân lặng lẽ giật giật ống tay áo Giang Nhung, khẽ nói: “Mâu thuẫn nhỏ giữa vợ chồng là chuyện thường xảy ra, anh ấy cũng đã tới đón cậu, cậu hãy trở về với anh ấy đi.”

“Chúng tớ không cãi nhau, lấy đâu ra mâu thuẫn.” Giang Nhung không giận anh, ngược lại xem ra là Trần Việt đang giận cô, mấu chốt là cô cũng không biết đã chọc giận anh như thế nào.

“Dù sao còn có mấy ngày nghỉ liền, tớ cũng muốn về Kyoto một chuyến, mấy ngày này cậu ở ngay tại nhà làm việc đi, không cần tới studio đâu.” Lương Thu Ngân vỗ vỗ Giang Nhung rồi khẽ nói: “Đúng rồi, hình như lvan đã về Italy rồi, chuyện học tập phải chờ năm sau bàn lại.”

“Đã nói buổi tối cùng ăn lẩu mà.” Giang Nhung nói.

“Muốn ăn gì để người đàn ông của cậu dẫn cậu đi, tớ cũng không muốn bị người ta vô duyên vô cớ ghét bỏ.” Lương Thu Ngân kín đáo đưa túi xách cho Giang Nhung, đẩy cô về phía Trần Việt rồi nói: “Anh Trần, mau đưa bà xã của anh đi đi. Đừng để cô ấy suốt ngày quấn lấy tôi.”

Trần Việt vẫn dáng vẻ lạnh như băng, không lên tiếng. Anh không nói chuyện, trong biểu lộ cũng không nhìn ra cái gì, Giang Nhung trực giác muốn lui về sau phía sau, nhưng bị Trần Việt một tay ôm eo giữ chặt lại.

Cô giãy dụa, khẽ nói: “Anh để em mang Miên Miên lên.”

Miên Miên đã sớm chạy tới, chỉ vì vóc dáng quá nhỏ, nó không phát ra tiếng thì căn bản không có người có thể chú ý tới nó.

Giang Nhung ôm nó lên, rồi nói với Lương Thu Ngân: “Vậy tớ đi trước.”

Lương Thu Ngân vội vàng vẫy tay: “Đi nhanh đi.”

Đi một lúc lâu, Trần Việt vẫn không nói chuyện, Giang Nhung dè dặt nhìn anh: “Anh sao vậy? Có phải trong công việc có chuyện gì không vừa ý hay không?”

Mặt Trần Việt u ám, vẫn không nói lời nào, nhưng bàn tay ôm bên hông cô hơi thêm sức một chút.

Giản Nhiên mím môi rồi hỏi: “Rốt cuộc là ai đã chọc anh? Anh nói ra em thay anh giải quyết kẻ đó.”

Mặc kệ Giang Nhung nói thế nào, Trần Việt vẫn sầm mặt không nói lời nào. Nếu không phải vì anh đang ôm eo cô, có lẽ cô cũng tưởng rằng người này căn bản không tồn tại.

Nói hồi lâu, anh vẫn không để ý, Giang Nhung cũng không muốn nói nữa, cô sờ lên đầu Miên Miên trong ngực, hơi bất đắc dĩ thở dài một cái.

Anh muốn lạnh lùng thì để anh lạnh lùng đi, nhưng mùa đông lạnh như thế, lạnh đến mức người ta rất khó chịu.

Đến khi lên xe, Giang Nhung ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Trần Việt ngồi chỗ điều khiển. Ngay khi cô chuẩn bị thắt dây an toàn, Trần Việt duỗi cánh tay dài ra chế trụ đầu cô, ấn cô về phía anh, điên cuồng hôn.

Động tác của anh mạnh mẽ, điên cuồng, dường như một con dã thú phát điên.

Giang Nhung chỉ cảm thấy bờ môi tê rần, anh đã cắn nát môi cô, máu tươi từ giữa chỗ răng môi tiếp xúc của hai người chảy tới trong miệng, mùi máu tươi lan tràn trong miệng hai người.

Giang Nhung cũng không giãy dụa, nếu như trong lòng anh có lửa, thì cô để anh phát tiết một chút vậy. Ngay như lúc trong lòng cô khó chịu, đối tượng đầu tiên nghĩ tới phát tiết cũng là anh.

Cô gặp phải việc không vui, tìm anh phát tiết, là vì anh là người thân nhất của cô. Lúc Trần Việt làm như thế, Giang Nhung tất nhiên cũng đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng chịu đựng của Giang Nhung chẳng những không thể dập tắt được ngọn lửa trong lòng Trần Việt, ngược lại khiến lửa giận của anh cháy mạnh hơn.

Vốn dĩ, anh lên kế hoạch thời gian đi công tác là ba ngày, nhưng hôm nay anh gọi điện thoại cho Giang Nhung cô lại một mực không nghe, anh gọi từ buổi sáng tới giữa trưa, cũng không liên lạc được với cô.

Bởi vì lo lắng cho an toàn của cô, anh lập tức quyết định, xế chiều hôm nay nhất định phải lùi công việc anh cần giải quyết lại một ngày, trước hết anh cần trở về xác nhận an toàn của cô.

Anh rất lo lắng, đến khi nhìn thấy cô khỏe mạnh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng sinh ra cơn giận dữ không sao nói rõ được.

Anh gọi điện thoại nhiều như vậy, chỉ cần cô hơi quan tâm anh, thì cô sẽ bớt thời gian trả lời điện thoại, thế nhưng cô cũng không có.

Anh rất tức giận, tức cô không nghe điện thoại của anh, tức cô không để người chồng này ở trong lòng.

Trần Việt lại mạnh mẽ cắn Giang Nhung một cái rồi mới buông cô ra, anh u ám liếc nhìn bờ môi của cô bị anh cắn nát, rồi dời ánh mắt, nổ máy xe.

Xe không đi tuyến đường về nhà họ, Giang Nhung lại dè dặt: “Trần Việt, có phải anh đi nhầm hướng rồi hay không?”

Trần Việt lái xe, cũng không thèm nhìn cô dù chỉ một chút.

Giang Nhung cũng không tìm phiền phức nữa, cô vuốt ve đầu Miên Miên trong ngực, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua cực nhanh.

Nhìn thấy tình nhân tay nắm tay đi trên đường, cũng có tình nhân ôm nhau...

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn Trần Việt, anh vẫn vẻ mặt âm trầm, không nói chuyện với cô, càng không định để ý tới cô.

“Dừng xe.” Cô nói.

Anh làm ngơ.

“Em bảo anh dừng xe.” Cô lại nói.

Rốt cục Trần Việt nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhưng vẫn không định dừng xe.

“Trần Việt, trước tiên anh dừng xe lại, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.” Dứt lời, cô muốn đưa tay kéo tay lái của anh.

Lúc này, đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Trần Việt dừng hẳn xe lại, mắt vẫn nhìn phía trước, không để ý tới cô.

“Trần Việt, rốt cuộc anh giận cái gì? Em chọc anh không vui chỗ nào, anh hãy nói ra đi?” Nếu quả thật là cô làm sai, cô sẵn sàng sửa chữa.

Thế nhưng anh lời gì cũng không nói, từ chối giao tiếp với cô.

Giữa vợ chồng có lời gì thì nói rõ, giống anh cái gì cũng không nói, chỉ giận dỗi, chẳng lẽ là muốn chiến tranh lạnh với cô à?

Cô còn biết anh tại sao không vui?

Nghe lời Giang Nhung nói, sắc mặt Trần Việt càng khó coi hơn.

Anh nghiêng đầu quan sát cô một chút, rồi thu hồi ánh mắt, nổ máy xe.

Trên đường đi, Giang Nhung cũng không nói chuyện với anh nữa, tận đến khi xe tiến vào khu đô thị Thịnh Thiên Ngự Cảnh, rồi đến khu biệt thự duy nhất tên là Nặc Viên.

Cửa lớn tự động mở ra, lập tức có nhân viên bảo vệ tới, Trần Việt xuống xe, ném chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ, anh quay đầu nhìn lại thì Giang Nhung vẫn ngồi ở ghế lái không nhúc nhích.

Ánh mắt Trần Việt nhìn tới, Giang Nhung cũng nhìn thẳng anh.

Cô mấp máy môi, chớp chớp đôi mắt to ngập nước đáng thương nhìn anh: “Hình như vết thương ở chân của em lại tái phát.”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc