QUAN MÔN

Dù đã chuẩn bị tốt dư luận chiến nhưng Diệp Khai vẫn hơi xem nhẹ năng lực thao tác của đối phương.

Chỉ qua thời gian hai ba ngày, chuyện về công nghiệp đất hiếm đã được khuấy lên ồn ào, nhất là các loại truyền thông thành phố Minh Châu đều nhắm vào Diệp Khai, bắt lấy chuyện này của hắn.

Trên cơ bản, các loại luận điệu tư tưởng trung tâm đều là công nghiệp đất hiếm giao cho tư nhân sẽ không phù hợp lợi ích quốc gia.

Thực hiển nhiên , dù bọn họ không hề đề cập những xí nghiệp có liên quan của Âu Mĩ Nhật nhưng người bên kia vừa xem đã hiểu chuyện.

Buổi sáng, Diệp Khai đang thương lượng với Nam Cung Vân một số trình tự tiến hành công việc thì nhận được điện báo của Lê thúc, báo rất nhiều báo chí đưa đến chỗ hắn, bảo xem qua.

Diệp Khai vừa lật ra, quả nhiên nghìn bài một điệu đều bàn về chuyện đất hiếm.

“Thật sự là vô nghĩa.” Diệp Khai hừ một tiếng nói,“Anh còn chưa phát lực thì bọn chúng đã phá rối, thực cho anh không thể làm gì bọn họ sao?”

“Chẳng phải anh nói lực ảnh hưởng nhà anh rất lớn sao?” Nam Cung Vân có chút hoài nghi.

“Lực ảnh hưởng thì đúng là lớn, nhưng cũng không thể không cho người ta nói.” Diệp Khai vung vẩy tờ báo,“Đương nhiên chuyện này cũng không cần quá lo lắng, dư luận chiến mà anh an bài cũng nên bắt đầu, trận địa dư luận này cũng không chỉ có bọn họ là nhân vật chính.”

Tuy rằng ngoài miệng Diệp Khai tỏ vẻ không lo lắng, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy rầu rĩ.

Bởi vì thông qua chuyện lần này, hắn có thể thấy rất rõ ràng, đám văn nhân vô sỉ trong nước đã bị thế lực ngoại quốc thao túng vẫn là rất nhiều. Phần lớn những người này đều được giáo dục ở Âu Mĩ Nhật, thậm chí đều đã được thế lực ngoại quốc giúp đỡ, mạ vàng trở về liền trở thành tay sai của người ta. Một khi chủ nhân có chỉ thị gì thì nhất thời liền phất cờ hò reo, chỉ sợ không lấy được lòng chủ nhân. Qua rất nhiều năm sau, hững người này biến hóa nhanh chóng, thành công tiếp tục đi treo đầu dê bán thịt chó.

Bọn họ phủ lớp ngụy trang rất dày, khiến người ta nhìn không thấu. Cho nên người trẻ tuổi tối dễ dàng bị mê hoặc, trở thành vật hi sinh đi đầu cho bọn họ.

“Không thể để cho bọn họ đắc ý.” Diệp Khai cân nhắc chuyện này, nghĩ cách lập tức ép ngược trở về, ít nhất cũng phải cho bọn họ biết sợ.

Nghĩ vậy, Diệp Khai liền gọi điện thoại cho Diệp Tử Bình,“ Nghành tuyên truyền Minh Châu dường như hơi yếu ớt, không ngăn chặn manh nha này.”

“Ân?” Diệp Tử Bình nghe xong, lập tức liền phản ứng.“ Con nói về chuyện đất hiếm? Chuyện này tự có tranh luận, chẳng lẽ con không cho người ta nói chuyện a?”

“Nói chuyện đương nhiên là có thể, nhưng nếu cầm tiền của ngoại quốc rồi phất cờ hò reo cho bọn họ, con nhìn vào thấy tức giận.” Diệp Khai trực tiếp điểm tên hai người,“Hai người kia, có thể nói là phản động nhất quán, cha em xử lý thế nào cho thích hợp?”

“Cha cũng có biết về hai người kia. Bình thường có danh tối am hiểu bênh vực lẽ phải. Nếu ai không biết sự thực thì rất dễ dàng bị lời nói của họ mê hoặc.” Diệp Tử Bình đáp.

Trên thực tế, những nhân vật nổi danh trên chiến tuyến dư luận đều là trọng điểm chú ý của Bộ tuyên truyền. Cho nên Diệp Tử Bình có hiểu biết với bọn họ cũng không phải là gì lạ.

Chỉ là dựa theo cách nói của Diệp Tử Bình, những người này tồn tại có thể nói là có lợi có tệ, cho nên chỉ cần không phải hành động quá mức thì hai bên cũng không cần trở mặt.

“Nguyên lai là có chuyện như vậy, vậy thì mặc kệ bọn họ ?” Diệp Khai nghe xong, nhất thời cảm thấy có chút khó chịu.

“Chiến tuyến dư luận cũng cần sôi động, không sợ ý kiến không gặp nhau, chỉ sợ không có ý kiến.” Diệp Tử Bình tỏ vẻ nói,“Có một chút ngôn luận tuy rằng đối với chúng ta bất lợi, nhưng về khách quan cũng có tác dụng đốc thúc cải cách công tác chung. Con có thể nhìn xem lịch sử, phàm là thời kì nào không cho nhân dân lên tiếng thì đều là thời kỳ tối tăm, tổn thương tạo thành cho nhân dân cũng là lớn nhất.”

“Nga, cũng có chút đạo lý.” Diệp Khai nghe xong, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trên thực tế, không chỉ riêng Diệp Tử Bình có ý nghĩ như vậy. Một bộ phận cán bộ cán bộ cao cấp nhất trong đảng cũng có nhận đồng sâu sắc về vấn đề này. Phàm là những người từng trải qua thời đại cách mạng Văn hóa đều cực kỳ thận trọng với việc khống chế dư luận.. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà có không ít ngôn luận bất đồng trong những năm gần đây lại có thể mọc rễ sinh sôi.

Đương nhiên , “ ngôn giả vô tội, văn giả túc giới”, nhưng nếu vấn đề của đối phương không chỉ dừng lại ở phương diện ngôn luận thì kết cục của bọn họ chắc chắn sẽ không tốt.

Diệp Khai cân nhắc một chút rồi nói,“Nói như vậy, con sẽ không tạo thêm phiền toái cho cha, chuyện này tự con nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Hệ thống Tuyên truyền quả thật cũng cần chỉnh đốn một chút, có địa phương làm rất kỳ cục , đã đánh mất sự độc lập của truyền thông, biến thành người phát ngôn của một số thế lực.” Diệp Tử Bình cũng tỏ vẻ nói.

Đối với hệ thống tuyên truyền của thành phố Minh Châu, Diệp Tử Bình vẫn duy trì thái độ khoan dung, không nhúng tay vào quá sâu. Nhưng điều này cũng không biểu thị ông quá hài lòng với hệ thống tuyên truyền của thành phố Minh Châu.

Tương phản, trong hai năm chủ chính thành phố Minh Châu gần đây, Diệp Tử Bình cũng phát hiện một số vấn đề đáng giá coi trọng, cần phải dẫn dắt dư luận nhân dân đi theo hướng đúng đắn. Mặt trận chủ lưu này tuyệt đối không thể để lỏng.

Đương nhiên , đã công tác một thời gian dài ở hệ thống tuyên truyền, Diệp Tử Bình, tự nhiên rất rõ ràng trận tuyến dư luận không giống với những trận tuyến khác. Các phương diện đều rất nhạy cảm với trận địa này, ngươi có thể định hướng nhất định nhưng tuyệt đối không thể phủ định sạch trơn, nếu không sẽ có phiền toái rất lớn.

“ Chuyện của hệ thống tuyên truyền chưa chắc đã phải tuyên truyền phản diện.” Diệp Khai liền ý vị thâm trường nói một câu.

“Ân, lập tức tiến hành đi, chuyện này phải khống chế trong phạm vi nhất định, không nên để lớn.” Diệp Tử Bình gật đầu nói.

Đối với phẩm tính của con trai, Diệp Tử Bình rất rõ ràng. Chính cái gọi là biết con không ai bằng cha, Diệp Khai tuyệt đối không phải người gặp sự tình liền nén giận, bất quá thời gian trước mắt khá nhạy cảm, cho nên không thích hợp làm lớn chuyện, không có lợi cho ai.

“Chúng ta phân thành hai bước....” Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khác, vẻ mặt biến đổi, nhỏ giọng thì thầm với Diệp Tử Bình.

“Việc này thật sao?” Diệp Tử Bình nghe xong, nhất thời sửng sốt, hiển nhiên là kế hoạch mà Diệp Khai nói với ông khá bất ngờ.

“Ân.” Diệp Khai gật gật đầu, khẳng định điểm này.

“Nếu nói như vậy, con có thể thả ra phong thanh.” Diệp Tử Bình suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu đồng ý.

“Để con bắt tay vào an bài .” Diệp Khai tỏ vẻ nói.

*******************

Vào lúc báo buổi chiều xuất bản thì nhất thời gây ra sóng gió động trời trong khắp thành phố.

Nội dung trong báo hết sức rõ ràng, căn cứ theo tin tức mới nhất, hai quốc gia Phi Châu nhận bảy vạn Mỹ kim tài trợ từ Sydney, điều kiện là bọn họ phải ủng hộ Sydney đăng cai Olympic. Hơn nữa còn tiên đoán đại lục lần này sẽ thất bại trong cuộc vận động đăng cai thế vận hội vì hai phiếu này dồn cho Sydney.

Dự báo rõ ràng như vậy, tựa như tận mắt nhìn thấy, nhất thời liền khiến cho truyền thông khắp nơi trọng điểm chú ý.

Nếu nói vào năm 93 có chuyện gì có thể làm cho người ta vĩnh viễn nhớ kỹ thì chuyện thất bại trong việc đăng cai thế vận hội chính là một chuyện trọng yếu nhất trong số đó.

Phải nói, trước khi kết quả được công bố, người trong nước vẫn ôm kỳ vọng rất lớn với chuyện cạnh tranh công bình với phương Tây. Cho rằng tinh thần thể thao không biên giới quả thật tồn tại, nhưng sau chuyện này thì khẩu hiệu trên đúng là buồn cười, lừa một đứa trẻ con cũng không được.

Điều này cũng làm cho rất nhiều người trước kia còn ôm ảo tưởng với Âu Mĩ bừng tỉnh, đi lên một con đường hoàn toàn khác.

Diệp Khai vốn vẫn biết chuyện này, chỉ là vẫn không nghĩ tới.

Lúc này hắn bỗng nhiên nhớ tới nên không thể không lấy ra làm cớ.

Bản thân hắn rất biết, điều kiện tổ chức một sự kiện thể thao lớn như thế vận hội Olimpic của kinh thành còn chưa đủ. So với việc tổ chức một lần thế vận hội không hoàn hảo, không bằng chậm lại vài năm rồi hẵng nghĩ đến phương diện này.

Nhưng hắn đồng thời rất rõ ràng, một lần vận động đăng cai thế vận hội thất bại chưa chắc đã là chuyện xấu.

Hiện giờ kinh tế trong nước đã bắt đầu phát triển cao tốc, lòng tự tin của nhân dân bắt đầu bành trướng chưa từng có. Nói như một câu ngạn ngữ là sau khi đột nhiên phất nhanh thì không còn nhớ những lúc gian khổ.

Cho nên dư luận cũng có thể tạo nên sự mù quáng là cá nhân liền dám viết một quyển sách, nói cái gì “Có thể nói không”, mà thực tế tình huống thì các phương diện của quốc gia còn kém rất xa để có thể nói không với người Mỹ.

Chuyện vận động đăng cai thế vận hội thất bại dĩ nhiên là một chuyện tốt. Nó xem như một cái bạt tai vào sự cuồng nhiệt mù quáng của dân chúng, khiến họ tỉnh táo lại. Quốc gia còn xa mới đạt tới giàu mạnh, mà thái độ đối địch của phương Tây đối với người Hoa cũng là trước sau như một.

Trong tình huống như vậy, muốn cạnh tranh công bằng với người phương Tây quả thực chính là người si nói mộng.

Thế giới vốn thờ phụng luật rừng, kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu mới là vương đạo, căn bản là không có gì công bình đáng nói.

Mà yêu cầu người khác đối đãi công bình , kỳ thật chính là hành vi bất đắc dĩ của kẻ yếu.

Nhắc tới lần Sydney vận động đăng cai thành công thế vận hội, tương đối mà so thì cũng không có ưu thế gì quá rõ ràng so với kinh thành. Điều này khiến cho thế vận hội Olimpic tổ chức 7 năm sau ở Sydney trở thành một trò cười, là một lần thế vận hội Olimpic cực kỳ thất bại, trong rất nhiều cuộc thi đấu cũng chỉ có người địa phương và chuột túi đến xêm.

Diệp Khai làm như vậy, hiệu quả phi thường rõ ràng, trọng điểm của truyền thông chuyển hướng chỉ trong một đêm.

Trước mắt mà nói, công tác vận động thế vận hội đã đến bước khẩn trương nhất, mọi người đều tập trung cả vào. Đột nhiên tung ra một bức màn đen như thế khiến những chuyện như đất hiếm đều dẹp qua một bên.

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp thành phố đều bàn luận về chuyện vận động đăng cai thế vận hội.

Bình luận

Truyện đang đọc