QUAN MÔN


Mọi người đều biết, Trần gia hắn và Diệp gia là có mối hận cũ đấy, nếu như Trần Chiêu Vũ hắn đột nhiên xuất hiện chỉ trích Diệp gia mà nói…, nhất định là có chút không ổn, dù sao nguyên nhân hắn vừa lui xuống, cũng là bởi bì cùng Diệp gia đấu tranh thua thiệt, bỗng nhiên xuất hiện như vậy, rất dễ dàng khiến cho người ta đem vấn đề dẫn tới việc tư oán.
Nhưng mà Cố lão thì lại bất đồng, lão lui xuống đã lâu rồi, tư cách cũng đủ, hoàn toàn có năng lực càn quấy.
Ngày hôm sau Diệp Khai chuẩn bị rời Bắc Kinh, trở lại thành phố Long Thành, kết quả là nhận được một cuộc điện thoại.
- Là đồng chí Diệp Khai sao?
- Là ta, ngài là vị nào?
Diệp Khai nghe xong có chút bồn chồn, bởi vì trong thanh âm của đối phương để lộ ra khí tức của người đã ở vị trí cao lâu ngày, nghe giống như là cán bộ.
- Ta là Tống Thanh, bạn cùng văn phòng với đồng chí Đàm Thắng Kiệt, ngươi bây giờ lập tức tới đây.
Thanh âm trong điện thoại nói ra.
- Ngươi gọi lộn số à?
Diệp Khai nghe xong chỉ là hạng người vô danh, nào sẽ để ý tới hắn, trực tiếp liền tắt điện thoại.
Dùng thân phận của hắn, Đàm Thắng Kiệt muốn tìm hắn cũng phải tự mình gọi điện thoại cho hắn mới được, lại để cho người cùng phòng la lối om sòm với hắn như vậy, Diệp nhị thiếu gia làm sao có thể cho hắn mặt mũi đây?
Hắn làm như vậy cũng không sao, ngược lại khiến cho người đối diện sợ ngây người.
- Hắn rõ ràng là dám cúp điện thoại của ta?
Mặt mũi Tống Thanh tràn đầy ngạc nhiên mà nói với đồng sự ở đối diện, hiển nhiên không tin tưởng kết quả này lắm.
- Người nào trâu bò như vậy?
Đồng sự có chút tò mò hỏi thăm.
- Một tên cán bộ của tỉnh Hà Đông, là bí thư kỷ ủy thành phố Long Thành Diệp Khai.
Tống Thanh có chút tức giận hồi đáp.
Đừng nói là trong lòng của hắn ngạc nhiên, thật sự là cơ cấu ở Bắc Kinh quá nhiều, con cháu thế gia lại càng nhiều…, trừ phi là người từng có tiếp xúc, bằng không mà nói, muốn biết Diệp Khai là nhân vật nào, cũng không phải dễ dàng như vậy, dù sao uy danh của Diệp Khai chỉ tồn tại ở một số nơi nhất định, đám tiểu nhân vật bọn họ là không rõ ràng lắm lai lịch của hắn đấy.
Chỉ là người trong văn phòng đều rất kinh ngạc, phải biết rằng sau khi Đàm Thắng Kiệt tiến vào cục diện chính trị, vẫn đang kiêm chức vị chủ nhiệm, coi như là cơ cấu đại quản gia trung ương, quyền lực vẫn rất mạnh, từ một khía cạnh khác đến xem, cũng có thể cho rằng đó là bên phe phái của đồng chí Giang Thành.
Bởi như vậy, những cán bộ văn phòng của Đàm Thắng Kiệt này, cũng đều nước lên thì thuyền lên, địa vị cũng bất đồng rồi.
Nhưng mà không ai từng nghĩ tới, ở thời điểm này, vẫn còn có người không cho bọn hắn mặt mũi, không những đối với lời của bọn hắn không để ý, còn phi thường trâu bò dập điện thoại của bọn hắn.
Vị này, đến tột cùng là nhân vật nào?
- Cái này, là nhiệm vụ mà chủ nhiệm Đàm tự mình an bài xuống…
Tống Thanh có chút do dự nói ra:
- Làm sao bây giờ?
- Hay là xin phép Chủ nhiệm Đàm một chút đi, người này có chút bất thường, hắn không rõ ràng thân phận của Chủ nhiệm Đàm sao?
Đồng sự cũng là có chút phiền muộn cùng tò mò hỏi ngược lại.
Tống Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt, đem chuyện này báo cáo một chút.
- Cậu nói à, hắn cúp điện thoại của cậu?
Đàm Thắng Kiệt ngược lại rất kiên nhẫn nghe Tống Thanh báo cáo hết.
- Đúng thế ạ, Chủ nhiệm Đàm.
Tống Thanh vô cùng tức giận đáp:
- Hắn ta còn chưa nghe tôi nói xong, liền cúp máy luôn, thái độ này thật là quá ác liệt mà!
Tống Thanh cũng không có nói nặng, bởi vì hắn biết rõ lãnh đạo của mình rất coi trọng phương diện này, ai nể mặt lão, ai không nể mặt lão đều phân biệt rất rõ ràng. Diệp Khai dám làm như thế thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị đánh trả.
Nhưng mà phản ứng của lãnh đạo hôm nay hình như cũng hơi lại, Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt nghe hắn tường thuật lại tình huống lúc đó xong, mới nhàn nhàn tỏ thái độ, nói:
- Ừm,tôi biết rồi, chuyện này cậu không cần phải xem vào nữa.
Đợi cho tới khi gác máy xong, Tống Thanh mới cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
- Lãnh đạo nói như thế nào?
Đồng sự ở bàn công tác đối diện có chút tò mò hỏi thăm.
- Lãnh đạo nói, chuyện này không cần tôi quan tâm nữa.
Tống Thanh gãi đầu, cũng không hiểu lắm ý đồ thật sự của lãnh đạo, rốt cuộc là như thế nào đây?
- Lời này, chẳng lẽ là lãnh đạo bắt đầu có ý kiến với cậu rồi hả?
Đồng sự bỗng nhiên suy đoán tới một giả thiết chẳng hay chút nào, không khỏi có chút đồng tình nhìn về phía Tống Thanh.
- Cũng chẳng tới mức đó chứ. Không phải chỉ là bị cúp máy một cuộc điện thoại sao?
Tống Thanh khẽ giật mình, hiển nhiên là trong lòng thấy không nở, nhưng cũng mơ hồ thấy lời đồng sự kia nói cũng có lý.
Nhưng là Tống Thanh suy nghĩ lại, tự hắn đi theo lãnh đạo cũng nhiều năm rồi, công lao khổ lao đồi có, như thế nào cũng không có khả năng vì một chuyện nhỏ tí xíu như thế mà đã bị đá văng ra chứ?
Tuy nói rằng hiện tại đồng chí Đàm Thắng đã có địa vị khác với trước kia, nhưng mà những cấp dưới trực tiếp của lão, cụ thể là những người trợ lí như hắn thì sao lão có thể thiếu cho được. Nhất là những người luôn trung thành và tận tâm phục vụ lão từ những ngày đầu tiên chứ? Không thể nói bỏ liền bỏ nha..
Nói tóm lại, bời vì chuyện này mà Tống Thanh buồn bực cả ngày trời.

Đàm Thắng Kiện nhận được báo cáo của Tống Thanh xong, sờ sờ cẳm suy nghĩ một lúc.
Diệp Khai không có khả năng gây khó khăn với mình, ít nhất là bề ngoài cũng phải như thế, cho nên Đàm Thắng Kiệt cảm thấy, chuyện này nhất định là do cấp dưới làm gì đó không thích hợp, cho nên Diệp nhị thiếu này mới không chịu nghe theo thôi.
Đối với những cấp dưới này,Đàm Thắng Kiệt vẫn hiểu khá rõ, dù sao thân phận của hắn bây giờ đã khác trước, có thể nói thoáng cái đã nắm được trung tâm quyền lực trong tay, phạm vi quản hạt cũng tăng lên rất nhiều, tình hình hiểu rõ hơn cũng càng phong phú hơn. Đám cấp dưới cận kề cũng bắt đầu có chút kiêu ngạo rồi.
Tình huống như thế là không tốt, Đàm Thắng Kiệt cảm thấy nhất định phải chọn một thời diểm thích hợp để giảng giải lại về vấn đề kỷ luật công tác. Bằng không mà nói, cứ tiếp tục như thế trong thòi gian dài, đám nhân viên cấp dưới kia sẽ mang lại cho hắn nhiều phiến toái lớn.
Ở trên vị trí như hiện nay, có thể nói là vô cùng mẫn cảm, mọi cử động đều bị người ta soi mói chăm chăm, cho nên ngàn lần, vạn lần đều không được chủ quan.
Nếu không đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì rồi thì muốn giải quyết được hậu quả cũng chẳng phải dễ dàng nữa rồi.
Chuyện ngày hôm nay, hắn thật không biết là ra chuyện gì rồi, chỉ là Cố lão cáo trạng, báo lên bên chỗ đồng chí Giang Thành, hiện tại đồng chí Giang Thành lại giao chuyện này cho hắn xử lý, Đàm Thắng Kiệt nhất định phải cẩn thận xem xét rồi.
Những thứ khác không nói, Cố lão mặc dù chưa chỉ ra rõ ràng, nhưng chuyện này rõ ràng là do Diệp Khai làm ra. Nhưng những câu nói giữa chừng chỉ mơ hồ chỉ điểm việc này, từ đó, Đàm Thắng Kiệt cũng hiểu rằng Diệp Khai tựa hồ cũng bị dính vào. Bằng không mà nói, sao truyền thông lại đều đưa tin về chuyện cháu gái của Cố lão cùng người NHật Bản chứ? Nhất là vùng mới giải phóng Thánh Vương nào đó rõ ràng có lãnh đạo mới là Hồ Hán mà.
Tuy nhiên trên báo đã sửa tên thật đi, nhưng những người sáng suốt vừa xem đã biết ngay rồi.
- A lô, là Diệp Khai đúng không? Tôi là Đàm Thắng Kiệt ở Cục xử lý trung ương đây.
Đàm Thắng Kiệt cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Diệp Khai.
- À, bác Đàm, bác khỏe không?
Diệp Khai vẫn giữ thái độ vô cùng đoan chính với Đàm Thắng Kiệt.
Mặc kệ như thế nào, người ta cũng là lãnh đạo cấp cao, người của cục xử lu trung ương, không thể không tôn trọng được.
Huống hồ, Đàm Thắng Kiệt mặc dù có chút không cho là đúng, ngược lại cũng chưa từng giày vò gì Diệp Khai. Cho nên dù có gây hấn với Đàm Thắng Kiệt thì Diệp Khai cũng chẳng được lợi lộc gì, nên cũng chẳng ló lý do gì coi lão thành đối thủ cả.
- Cũng khá tốt, có chút việc tìm cậu hỏi xem sao.
Đàm Thắng Kiệt vừa cười vừa nói.
Gần đây hắn tu tâm dưỡng tính, tính tình cũng đã khá hơn nhiều. Hơn nữa một khi đã ngồi trên chiếc ghế hiện tại, dường như tâm tình cũng bình thản hơn rất nhiều. Dù sao cũng đã là lãnh đạo cấp cao của trung ương rồi, lại còn có tiếng tăm gần gũi hơn trước, phải biểu hiện ra tư thái hơn người. Chứ nếu là bụng dạ hẹp hòi gì đó thì không khối bị người ta coi thường rồi.
Có xét thấy điều này, Đàm Thắng Kiệt khi gặp cấp dưới, cũng là thế hệ con cháu như Diệp Khai cũng dùng vẻ mặt ôn hòa, hiền lành nói chuyện.
Bởi vì cái gọi là cư dời khí, dưỡng dời thể, chính là đạo lý như thế.
- Thật đúng là có việc mà.
Diệp Khai nhỏ giọng nói một câu,sau đó liền nói với Đàm Thắng Kiệt:
- Bác Đàm, cháu xin lỗi, vừa rồi cháu nhận một cuộc điện thoại, nói là của Cục xử lý trung ương, cháu thấy chẳng quen biết gì, còn tưởng rằng ai đó lừa đảo gọi tới, thật rất xin lỗi bác.
- Ài, được rồi, dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì.
Đàm Thắng Kiệt chặn lại lời của Diệp Khai, nói. Giờ có nói chuyện này thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chuyện Đàm Thắng Kiệt quan tâm chính là rốt cuộc vụ việc kia là thế nào cơ.
Dù sao cái chuyện như một cán bộ cấp Phó ban mà vì nịnh nọt người Nhật Bản mà để cho bạn gái phải tới, bị báo chí chọc ra thật đúng là làm người khác bất bình. Thật mất mặt mà! Cũng khó trách Cố lão giận dữ như thế. Đàm Thắng Kiệt đọc báo xong cũng rất tức giận.
- Tôi hỏi cậu nhé, chuyện về Hồ Hán cùng bạn gái Cố Miêu Miêu của hắn đó.
Đàm Thắng Kiệt nói:
- Bọn họ sao lại có quan hệ gì tới đám người Nhật Bản chứ? Báo chí sao lại có chuyện đạp đỏ xuống rồi bẻ cong sự thật như thế?
Người sáng mắt không nói tiếng lòng, Đàm Thắng Kiệt nghĩ thầm có vòng vo với Diệp Khai cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng nói cho rõ, giải thích cho thỏa đáng.
- Bác Đàm đã hỏi trực tiếp như thế, thế thì cháu cũng xin ăn ngay nói thật luôn, tránh lãng phí thời gian của bác.
Diệp Khai cũng chẳng lãng phí dài dòng, nói quanh co với Đàm Thắng Kiệt làm gì.
- Như thế là tốt nhất.
Đàm Thắng Kiệt gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
Vì vậy Diệp Khai liền đơn giản kể sơ qua lại tình hình lúc đó.
Đàm Thắng Kiệt nghe xong có chút sững sờ, không ngờ tới lại có sự việc trùng hợp tới như thế.
Toshio Ono lại có ý với Tạ Quân Ngọc, kết quả là Diệp Khai bắt gặp. Sau đó nhân lúc Diệp Khai đi vệ sinh, rõ ràng đã chú ý cảnh cáo bằng mặt với Toshio Ono. Nhưng sau đó Hồ Hán lại để bạn gái Cố Miêu Miêu tiếp đãi Toshio Ono trong một chốc. Ai ngờ lại bị Toshio Ono tưởng là gái tay vịn, liền trêu chọc Cố Miêu Miêu, ai ngờ lại bị dân chúng coi là lưu manh vây đánh.
- Tiểu quỷ đó tính tình ra sao, đoán chừng bác Đàm cũng biết rồi.
Diệp Khai đương nhiên nói:
- Nếu như bạn gái của Chủ nhiệm Hồ có ngoại hình xấu xí thì chắc cũng không có chuyện phiền toái thế đâu.
- Nói bậy.
Đàm Thắng Kiệt cười nói:
- Chuyện này thì có quan hệ gì tới Cố Miêu Miêu chứ?
Nhưng mà hán lại lắc đầu nói:
- Hôm đó bản thân thật hoài nghi sao Hồ Hán lại tìm được nhà đầu tư như thế.
Ngụ ý là Đàm Thắng Kiệt cũng không tán thành cách làm của Hồ Hán.
Trước kia hắn nghe nói, Cố lão vẫn vô cùng coi trọng Hồ Hán, bây giờ nghe Diệp Khai nói thế, đã cảm thấy tên đó chẳng hơn gì, cung không biết trước kia Cố lão là nghĩ làm sao?
- Nhưng mà chuyện của giới truyền thông này là ra sao? Người ta lại nghi ngờ có dính tới cháu đó.
Đàm Thắng Kiệt hỏi.
- sao lại có chuyện này cho được?
Diệp Khai lại thề thốt phủ nhận chuyện này:
- Chuyện này thì cháy có lợi lộc gì chứ? Hại người không lợi mình, cháu cũng chẳng làm. Hơn nữa, tuy rằng bố cháy đã từng làm ở Bộ Tuyên truyền một hồi, có chút ảnh hưởng, nhưng mà cũng không có khả năng làm loạn được như thế chứ?
- Được rồi, thế thôi cứ như thế đi.
Đàm Thắng Kiệt ngược lại cũng không rằng Diệp Khai làm vậy có lợi gì, dù sao nếu như lão Diệp gia làm việc ì, cẩn thận điều tra chút liền có thể thấy được chút dấu vết còn lại. Diệp Khai cũng không nhất định phải nói dối hắn làm gì, liền nói:
- Cố lão chạy tới cáo trạng với đồng chí Giang Thành, tôi cũng chỉ thay đồng chí ấy làm rõ tình hình thôi, sau đó trình kết quả điều tra lên.
Diệp Khai nghe xong liền cau mày nói:
- Lão già đó tình tình thật nóng nảy, loại chuyện này cũng tới bác Đàm phải tự mình xử lý, hừ.
- Được rồi, tạm biệt.
Đàm Thắng Kiệt cúp điện thoại, cũng không để ý tới chuyện Diệp Khai châm chọc Cố lão.
Diệp Khai buông điện thoại xuống, bắt đầu cân nhắc.
Chuyện báo chí lần này rõ ràng là hắn không động tay động chân gì, thế mà giờ nhìn lại, hiển nhiên lại đổ lên đầu hắn. Chuyện này đúng là làm cho Diệp Khai thấy cảm tức.
Lại nói tiếp, Diệp Khai muốn làm chuyện này cũng không khó khăn, nhưng chuyện này cũng chả mang lại lợi lộc gì cho hắn, hơn nữa còn có thể nguy hiểm cho bản thân.
Dù sao lúc đó hắn cùng Hồ Hán đều có mặt ở hiện trường, hơn nữa quan hệ của hai người trong lúc đó ai ai cũng rõ ràng. một khi Hồ Hán bị hao tổn danh dự vì điều này, suy luận theo hướng ai có lợi, ai bị hại thì người ta đương nhiên sẽ hoài nghi là do Diệp Khai hắn động thủ.
Nhưng mà tình hình bây giờ, hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện, chứng tỏ có người nào đó đứng sau giật dây, lén lút gây chuyện, rồi đạo diễn trò đùa này.
Loại cảm giác này làm cho Diệp Khai cảm thấy vô cùng không thoải mái. Dù sao chứng kiến sự cố không may của Hồ Hán đương nhiên là chuyện ý vui cảnh đẹp. Nhưng nếu chuyện này lại xúc phạm tới lợi ích của bản thân thì cũng chẳng làm cho Diệp Khai thấy hào hứng.

Bình luận

Truyện đang đọc