- Ngọc Dung, em làm chuyện này quá rồi.
Hầu lão tam đang nói chuyện với vợ.
- Em như thế nào quá mức?
Cổ Ngọc Dung tức giận nói:
- Nếu anh không quá phận, em sao như vậy? Con tiểu hồ ly kia đi đâu không đi, lại chạy tới Hải Đông? Hơn nữa vừa ra tay đã đầu tư 150 triệu! Không phải vì anh thì vì ai?!
- Em đừng hồ đồ, anh với cô ta có quan hệ gì đâu, đơn giản là biết nhau thôi.
Hầu Lão Tam gãi đầu, thật sự cảm giác oan Thị Kính.
- Biết nhau mà nhiệt tình như vậy?! Có quỷ mới tin! Cổ Ngọc Dung hừ một tiếng:
- Em thấy rất rõ ràng, nhà máy người ta chưa xong thì anh đã đến đó ba chuyến, hơn nữa những thứ khác không nói, chính quyền ưu đãi lớn như vậy, anh không gật đầu sao bọn họ dám cho?!
Chuyện này nhắc tới cũng là đúng dịp, Bùi Quân Thu đến Hải Đông liền lập tức bái phỏng Hầu Lão Tam, bảo mình muốn đầu tư 150 triệu tại đây để xây dựng nhà máy nhựa pha thép cỡ lớn, sau này còn khả năng đầu tư thêm để biến nó thành tổ hợp sản xuất thép pha nhựa lớn nhất nước.
Hầu Lão Tam sau khi nghe xong thấy chuyện này không giả nên cảm thấy hứng thú.
Trên thực tế, lúc trước thành phố Hải Đông quy hoạch sẽ phát triển theo hướng kiến trúc tiết kiệm năng lượng và thân thiện với môi trường, còn phái người ra nước ngoài tham quan để tìm hiểu công nghệ thép pha nhựa.
Chỉ là hiệu suất làm việc của chính quyền dĩ nhiên không cao nên chưa có kết quả gì.
Hầu Lão Tam hiện tại chỉ là Phó Chủ tịch thành phố, mặc dù nói muốn lên vị Chủ tịch thành phố là tất nhiên [đấy,] chính là cũng cần nhất định được chiến tích ủng hộ, lúc này đây Bùi Quân Thu trực tiếp thượng Bùi Quân Thu đưa tới cửa cho hắn đại lễ đầu tư hơn trăm triệu, trong lòng Hầu Lão Tam dĩ nhiên cực kỳ cao hứng, tiếp đãi nhiệt tình, giao cho cấp dưới phải bật đèn xanh cho Quân Thu nhanh chóng triển khai nhà máy.
Về sau lúc Bùi Quân Thu khởi công nhà máy, Hầu Lão Tam cũng dẫn người qua, hơn nữa còn trợ giúp chính sách về thuế để giúp đỡ.
Không nghĩ tới cũng bởi vì chuyện này, vợ hiện nay của Hầu Lão Tam là Cổ Ngọc Dung nổi máu ghen, cho rằng Hầu Lão Tam cùng Bùi Quân Thu có ẩn tình nên chạy tới chỗ Quân Thu làm om sòm một trận. Dù không xảy ra chuyện gì lớn nhưng đều khiến Hầu Lão Tam cùng Bùi Quân Thu khó xử. Giờ ở thành phố Hải Đông có lời đồn không hay nói là Hầu Phó Chủ tịch thành phố có quan hệ mập mờ với nhà nữ đầu tư mới tới.
Mặc dù nói Hầu Lão Tam vì thế đã gọi điện thoại xin lỗi Bùi Quân Thu nhưng chuyện hiểu lầm này thật sự khiến hai người cảm thấy bực mình. Nhất là Cổ Ngọc Dung cứ bám lấy chuyện này không cho hắn làm được việc gì, suốt ngày mệt mỏi.
- Anh đã nói với em rất rõ ràng, xanh hóa đô thị, phát triển thân thiện với môi trường là nghị quyết của thành ủy. Tuy bên chính quyền thi hành nhưng khẩu hiệu này cũng không phải tự mình nói ra.
Hầu Lão Tam nhăn nhó:
- Tương quan ưu đãi chính sách, cũng là vì thành phố muốn thu hút đầu tư vào lĩnh vực vật liệu mới nên mới ưu đãi, bản thân anh không có quan hệ trực tiếp. Em đừng đem anh và Quân Thu vào một nơi, hoàn toàn không toàn là không có đạo lý.
- Hoàn toàn không có vấn đề gì? Vậy cũng rất khó nói...
Cổ Ngọc Dung cho hừ một tiếng nhưng lại không nói thêm gì.
Trên thực tế, Cổ Ngọc Dung cũng là nữ nhân tương đối sáng suốt, cái gì nên nói nên không rất hiểu.
Chỉ là nàng đối với Hầu Lão Tam xác thực có chút lo lắng, Hầu Lão Tam vốn đẹp trai, lại là thường vụ Phó Chủ tịch thành phố cấp tỉnh, không lâu nữa có hi vọng lên trưởng, đường đường cán bộ cấp phó tỉnh. Với tầm tuổi 40, thời kỳ phong độ nhất của nam nhân thì muốn có phụ nữ không có khó khăn gì.
Vì vậy Cổ Ngọc Dung không được phép lơi lỏng, tránh cho chuyện không hay xảy ra.
Dù sao, Hầu Lão Tam cũng có tiền lệ, ngay cả chị dâu của vợ cũng dám đụng tay thì có chuyện gì là không thể?
Một người đã phạm sai lầm thì rất khó được người khác tín nhiệm rồi.
Tình huống của Hầu Lão Tam hiện giờ chính là như vậy, hắn dù có mấy cái miệng cũng không thể thanh minh với Cổ Ngọc Dung vì nàng sống chết cũng không tin lời hắn thì có biện pháp nào?
Nếu như nói kỹ ra thì chuyện này cũng có nguyên nhân, Bùi Quân Thu chỉ gặp phải tai bay vạ gió mà thôi.
Trước đó, vợ đầu của Hầu Lão Tam đột nhiên mang con đến thành phố Hải Đông, không phải đến thăm mà có ý ở lại lâu dài.
Mặc dù nói Hầu Lão Tam đã ly hôn dứt khoát rồi nhưng giữa hai người vẫn chưa chấm dứt. Vợ đầu dường như ôm chủ ý ở vậy, muốn chiến đấu đến cùng với Hầu Lão Tam, hắn đi tới chỗ nào cũng theo tới chỗ đó.
Về chuyện Hầu Lão Tam ly hôn, người biết không nhiều lắm, cho nên vợ trước của hắn tới thành phố Hải Đông làm đầu tư bất động sản cũng lấy cờ hiệu là vợ của hắn. Hơn nữa có rất nhiều cán bộ tin, bật đèn xanh cho nàng, lời không ít tiền, chẳng những mua biệt thự mà cả xe sang.
Chuyện này, mặc dù nói Hầu Lão Tam không muốn quản nhưng không chịu nổi Cổ Ngọc Dung lèo nhèo nên làm lớn chuyện.
Có đạo là một núi khó chứa hai hổ, trừ phi một trống cùng một mái, đáng tiếc chỗ Hầu Lão Tam là hai cái cọp cái, Cổ Ngọc Dung không hiền lành gì.
Xui xẻo cho Hầu Lão Tam là vợ trước cũng không phải hạng người bình thường, hai người đụng cùng một chỗ khiến long trời lở đất.
Tựu ở đúng lúc này, Bùi Quân Thu đã đến.
Đối với người cháu dâu trước kia của lão Trần gia này, Hầu Lão Tam thực sự không thể lãnh đạm. Dù sao Bùi Quân Thu đã mang đến khoản đầu tư lớn cho thành phố Hải Đông, mà Hầu Lão Tam cũng muốn làm ra thành tích ở thành phố Hải Đông nên hai người chuyện trò vui vẻ. Hầu Lão Tam cũng không ngại ưu đãi chính sách một chút.
Nào ngờ ai đó lại xấu bụng phao tin đồn chuyện xấu giữa hắn cùng Bùi Quân Thu chuyện xấu, đây không phải lừa người sao?!
Cổ Ngọc Dung lại tin vào đó, đã gây sự với hắn không nói, còn chạy đến chỗ Bùi Quân Thu quấy rầy, gây ra ảnh hưởng cực kỳ không tốt, khiến hắn thân là thường vụ Phó Chủ tịch thành phố không ngẩng được mặt.
- Anh nói cho em rõ, Bùi Quân Thu là ai chứ? Là cháu dâu trước kia của lão Trần gia, bối cảnh phức tạp, có chuyện ai nguyện ý trêu chọc nàng?
Hầu Lão Tam gãi đầu, khổ sở:
- Hơn nữa em đâu phải không biết tình huống của anh, giờ đang lúc mấu chốt, nếu như ra sơ sót gì thì coi như đường làm quan xong rồi.
Hầu Lão Tam vừa nói lời này, Cổ Ngọc Dung lập tức nín bặt.
Hầu Lão Tam là nhân vật theo chính trị duy nhất của thế hệ thứ hai Lão Hầu gia, đáng ra tiền đồ tươi sáng. Đáng tiếc vì chuyện của Cổ Ngọc Dung nên bị cha vợ trước áp chế mãnh liệt, đánh ra quan ngoại, còn bảo trước khi ông chết không cho về kinh thành nửa bước.
Bởi như vậy, con đường làm quan của Hầu Lão Tam bị giới hạn rất lớn.
Quan ở kinh thành tiện lợi đủ đường. Đám con cháu thế gia như hắn tùy tiện nhét vào bộ nào đó, lăn lộn vài năm lên một cái cục trưởng, có năng lực thậm chí có thể lên đến cấp phó Bộ.
Đáng tiếc chính là, Hầu Lão Tam sớm đã bị đuổi khỏi kinh thành, bỏ lỡ thời gian tốt nhất để phấn đấu. Giờ hắn mới chỉ cấp phó tỉnh mà Diệp Tử Bình còn nhỏ hơn hắn một tuổi đã là ủy viên cục chính trị, lãnh đạo cấp phó quốc, hơn nữa sắp làm bí thư thành ủy Minh Châu.
So sánh như vậy quả thực một người trên trời một người dưới đất.
Phải biết rằng, lúc trước địa vị trong đảng của Hầu lão còn cao hơn cả Diệp lão gia tử, tuổi cũng lớn hơn. Chỉ bởi vì một câu của cha vợ Hầu Lão Tam mà Hầu lão cũng không thể cứng rắn nâng đỡ, vì thế đường làm quan của Hầu Lão Tam quả thực quá chậm.
- Lão gia tử đã lui xuống, lực ảnh hưởng dần yếu đi, hơn nữa anh cũng không thể nhờ vào thể diện của lão gia tử mãi.
Hầu Lão Tam chậm rãi nói:
- Đường có người trải cho là tốt nhưng cơ hội phải tự mình nắm chắc. Chiến tích càng phải nỗ lực tự đi làm lấy. Hôm nay Bùi Quân Thu đầu tư 150 triệu vào thành phố Hải Đông, anh sao không thể bắt lấy cơ hội này? Huống hồ, coi như là Bùi Quân Thu cùng lão Trần gia thoát ly quan hệ, nàng vẫn là nha đầu Bùi gia, thế lực của lão Bùi gia ở địa phương cũng đâu thể coi thường.
Cổ Ngọc Dung nghe xong, trong lòng cũng thấy chua xót. Lẽ ra Hầu Lão Tam coi như là thiên chi kiêu tử, nhân vật nổi tiếng trong đám thế gia kinh thành, đường làm quan lẽ ra rộng mở, chỉ vì nàng mà bị cha vợ trước đánh cho tơi tả. Hiện giờ chỉ mới là cán bộ cấp ban, chẳng phải nói là bi ai.
Nếu như chỉ vì một số chuyện vặt mà làm chậm trễ tiền đồ của hắn, sợ là Cổ Ngọc Dung cũng sẽ cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
- Chẳng phải là do anh ngày nào cũng chạy tới chỗ Bùi Quân Thu, không có chuyện cũng dạo trước mặt người ta.
Cổ Ngọc Dung tuy nói như vậy nhưng giọng đã mềm đi.
Hầu Lão Tam thấy Cổ Ngọc Dung rốt cục không gây sự nữa, coi như là thở dài một hơi.
Đang muốn nói cái gì thì điện thoại đột nhiên vang lên, Hầu Lão Tam nghe xong sắc mặt hơi kỳ lạ.
- Ai gọi đấy?
Cổ Ngọc Dung rất mẫn cảm truy vấn.
- Bùi Quân Thu.
Hầu Lão Tam đáp, thấy sắc mặt Cổ Ngọc Dung sầm lại liền vội vàng bổ sung:
- Cô ấy nói Diệp Khai đã đến, muốn mời cả nhà chúng ta ăn cơm.
- Diệp Khai, sao hắn tới đây?
Cổ Ngọc Dung hồ nghi.
- Anh làm sao biết?
Hầu Lão Tam cũng không hiểu ra sao.