QUAN MÔN


Còn có hai người mà hắn không biết, xem ra là chuyên chạy việc, Diệp nhị thiếu cũng không cần nhận thức.
Mấy vị kia nhìn thấy Diệp Khai đều thật cung kính, bởi vì thân phận của Diệp đại thiếu bọn họ hiểu thật tinh tường, như vậy Diệp nhị thiếu lại là ai đương nhiên bọn họ đều biết rõ.
Cho dù không giảng tới thân phận, chỉ nói tình huống của Hoan Nhan công ty nổi danh khắp đại giang nam bắc của Diệp đại thiếu, cũng đủ cho mấy vị kia tận lực kết giao.
- Chào các vị, tôi không thể uống rượu, mời các vị tùy ý.
Diệp Khai chào hỏi qua mọi người.
- Không sao…không sao…
Mọi người nhao nhao đáp lời.
Mặc dù Diệp Khai nói chuyện nhẹ nhõm, nhưng ngạo khí bên trong thấy thật rõ, mấy vị kia đều là người lão luyện trong hội, xem xét tư thế liền biết Diệp nhị thiếu không cùng đường, cho nên không dám lỗ mãng.
Ngược lại Diệp đại thiếu vẫn hiền hòa, khi ở chung luôn thật cởi mở vui vẻ.
- Lão đệ của tôi làm quan, không giống như chúng ta đâu.
Diệp Kiến Hoan nói với mọi người.
Mọi người lập tức hiểu rõ, trách không được người ta có khí độ khác hẳn, nguyên lai là người làm quan.
Những con cháu thế gia trong thủ đô, từ lúc còn trẻ tuổi rất nhiều người sẽ treo tên trong các bộ môn chính phủ, hỗn tư lịch, đợi khi tuổi lớn hơn một chút ổn định lại tâm tính, mới bắt đầu cân nhắc nên hướng chỗ nào phát triển.
Mọi người suy nghĩ Diệp Khai hẳn cũng thuộc loại tình huống này, dù sao nhìn qua chỉ khoảng hai mươi, có lẽ cũng không phải là quan viên gì lớn.
Diệp Kiến Hoan cũng lười giải thích, hắn kéo Diệp Khai tới là vì muốn nhờ Diệp Khai bày mưu tính kế cho hắn.
- Lão nhị, gần đây anh có ý định đầu tư một nhà công ty điện ảnh, chú cảm thấy như thế nào?
Diệp Kiến Hoan trưng cầu ý kiến của Diệp Khai.
- Rất tốt, sao anh lại có ý nghĩ này?
Diệp Khai nghe xong gật đầu đồng ý, sau đó lại hỏi hắn nguyên nhân.
- Anh có ý định học tập theo Hong Kong, quay chụp một ít phim ảnh chúc mừng năm mới, xem như là tiết mục cuối năm đó thôi.
Diệp Kiến Hoan nói với Diệp Khai.
Nguyên lai gần đây Diệp đại thiếu bởi vì ở nhà bồi vợ chờ sinh, thời gian ra ngoài hỗn cũng ít hơn rất nhiều, khi nhàm chán cũng xem thật nhiều phim ảnh giết thời gian, phim Âu Mỹ cùng phim Hong Kong đều xem rất nhiều, cảm thấy đại lục thật thua kém trong phương diện này.
Diệp đại thiếu luôn đem mục tiêu phát triển sự nghiệp văn hóa đại lục làm nhiệm vụ của mình, tự nhiên không chịu được tình trạng như vậy, vì vậy hắn có ý định đầu tư một công ty điện ảnh, sau đó bắt đầu từ những bộ phim chúc mừng năm mới, tranh thủ trong vài năm có thể tạo ra thanh danh.
- Ý nghĩ không tệ!
Diệp Khai khẳng định ý nghĩ của Diệp Kiến Hoan, sau đó lại nói ra:
- Ở trong nước muốn làm ra chút thanh danh không phải do ý nghĩ của anh như thế nào, mà là ý nghĩ của cấp trên như thế nào, hiện tại anh làm công ty điện ảnh thuận theo ý nghĩ của bên trên, thị trường giải trí phồn vinh, phong phú sinh hoạt văn hóa của nhân dân quần chúng, nhất định sẽ tìm được ủng hộ. Ân, em đồng ý ý nghĩ của anh.
Mọi người nghe xong ngay lập tức có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ người trẻ tuổi này tuổi không lớn lắm nhưng lúc nói chuyện lại nghe được mười phần giọng quan.
- Ý của lão nhị là ủng hộ anh sao?
Diệp Kiến Hoan nghe xong cảm thấy thật cao hứng.
- Hiện tại đang phát triển mạnh sản nghiệp văn hóa, anh làm vậy rất phù hợp thôi!
Diệp Khai gật đầu khẳng định ý nghĩ của Diệp Kiến Hoan.
Kỳ thật nền điện ảnh trong nước mấy năm gần đây xác thực không xuất ra được bộ phim điện ảnh nào đặc biệt.
Có thể nói sản nghiệp văn hóa phồn vinh, thành lập ở trụ cột kinh tế phồn vinh, nhưng kinh tế phồn vinh chưa hẳn đạt được thành quả văn hóa phồn vinh, điều này cũng phải xem tình huống phát triển văn hóa xã hội trụ cột mà quyết định.
Trong mấy năm gần đây, tình thế kinh tế trong nước tuy phát triển nhanh, nhưng nhân tố không ổn định cũng tồn tại, nhất là phương diện cải cách chế độ xí nghiệp nhà nước, đây vẫn luôn là tảng đá lớn đặt trong lòng mọi người, cho nên dưới loại tình huống này mọi người có khuynh hướng tiêu phí văn hóa đều yếu hơn một ít.
Nhưng Diệp Khai ngược lại có tin tưởng theo chính sách vĩ mô biến hóa, sắp tới khi kinh tế phát triển sẽ đạt được mức độ tăng cao thật lớn, điều này đối với việc phồn vinh thị trường văn hóa cũng là một tin tức rất có lợi.
Trong thời điểm này Diệp Kiến Hoan muốn tiến quân ngành sản xuất điện ảnh truyền hình trong nước nhất định là một thời cơ rất tốt.
Đối với việc Diệp Kiến Hoan lựa chọn quay phim điện ảnh chúc mừng làm khởi điểm bước vào, Diệp Khai cũng rất đồng ý, trong lòng tự nhủ lão đại không hổ từng lăn lộn trong ngành giải trí thật nhiều năm, ánh mắt vẫn thật tinh chuẩn.
Phim điện ảnh chúc mừng năm mới là từ Hong Kong truyền vào nội địa, gọi là phim chúc mừng năm mới, là muốn nói loại phim điện ảnh được chiếu vào thời kỳ tết Nguyên Đán, tết âm lịch hàng năm mà có.
Tìm kiếm vui vẻ cùng thư giãn, là nhu cầu tâm lý mà người xem thích nhất vào những dịp lễ tết, loại phim điện ảnh này nhẹ nhõm hài hước, có được tính giải trí cùng quan thưởng mãnh liệt, bởi vậy đề tài liên quan tới nỗi vui mừng, sinh hoạt chúc phúc cùng tương quan tập tục của dân chúng trong ngày lễ, hình thức phần lớn là dùng giải trí, tiêu khiển, hài kịch cùng phim hành động.
Phim chúc mừng năm mới của Hong Kong đã được bắt đầu từ những năm 80, mỗi khi tới cuối năm, giới văn nghệ sĩ Hong Kong đều tự phát tụ tập chung một chỗ, không quan tâm tới tiền thù lao, chủ yếu là tham gia náo nhiệt, tham gia vào những bộ phim đầy niềm vui hiến cho khán giả thưởng thức.
Những bộ phim này phần lớn là chúc mừng phát tài, nhà có việc mừng, phúc lộc thọ, những biểu tượng như ý cát tường, nội dung đa số phù hợp với hai điểm yêu cầu, thứ nhất là hài kịch, tiếp theo là có được kết cục viên mãn đại đoàn viên.
Đối với những loại nội dung đơn giản không có khuynh hướng chính trị hiển nhiên sẽ dễ dàng được thông qua Cục điện ảnh xét duyệt.
Diệp Khai thật tán thành ý nghĩ này của Diệp Kiến Hoan, dù sao hiện tại trong nước rất dễ dàng liên lụy tới phim nhựa, chính yếu nhất là đề tài phim nhựa quân sự, nhưng loại chế tác nội dung như vậy đại đa số là thật lớn, đầu tư rất nhiều, công ty nhỏ căn bản không lo nổi, hơn nữa còn phải được quân đội toàn lực phối hợp.
Diệp Kiến Hoan muốn làm loại phim chúc mừng năm mới đương nhiên là không đi loại lộ tuyến như thế, cho nên phim hài kịch giá thành thấp là chọn lựa đầu tiên, trong nội tâm Diệp Khai cân nhắc liền nghĩ ra được một ít nội dung.
Nói thí dụ như về sau quay chụp một bộ phim về chúc mừng năm mới đầu tiên trong nước là “Giáp phương Ất phương”, ngay lúc đó đầu tư chỉ bốn triệu, nhưng chỉ nói về thu nhập phòng bán vé tại thủ đô đã đạt tới mười sáu triệu, có thể nói giá thành nhỏ nhưng tiền lời lớn, quan trọng là bộ phim kia đã lấy xuống giải thưởng Bách Hoa, nam diễn viên xuất sắc nhất, nữ diễn viên xuất sắc nhất cùng phim truyện tốt nhất, có thể nói là danh lợi song thu.
Nhưng bộ phim này xuất hiện cũng đã dẫn phát những bộ phim điện ảnh chúc mừng năm mới chế tác lớn của những năm về sau, mỗi năm càng có nhiều đạo diễn gia nhập vào hàng ngũ loại phim này, cũng xuất hiện không ít những bộ phim chúc mừng năm mới ưu tú.
- Nói tới việc quay chụp phim chúc mừng năm mới, như vậy mọi người đã có kịch bản tốt hay chưa?
Diệp Khai hỏi.
Kịch bản được hay không trực tiếp quan hệ tới hiệu quả hài kịch, cũng là nhân tố khiến cho bộ phim có nổi tiếng hay không, mặc dù nói những người trước mặt là danh nhân trong ngành giải trí, nhưng bởi nhân tố từ các phương diện, Diệp Khai vẫn có chút không dám tin tưởng ý nghĩ của bọn họ.
Dù sao vào thời kỳ này, mạch suy nghĩ của những đạo diễn trong nước vẫn còn rất hẹp, không đủ linh hoạt biến báo, Diệp Khai thật khó tin tưởng họ có thể làm ra được kịch bản gì hấp dẫn.
- Hiện tại có được vài kịch bản rồi, nhưng còn chưa quyết định chọn bộ nào.
Diệp Kiến Hoan thấy Diệp Khai hỏi chuyện này liền bảo mọi người đem kịch bản đưa ra cho Diệp Khai xem qua.
Diệp Khai nhận lấy kịch bản do đạo diễn có chòm râu dài đưa tới, dựa vào sô pha lật xem.
Cô gái bồi rượu bên cạnh cũng rất thức thời, lột vỏ trái cây cẩn thận đút vào trong miệng Diệp Khai.
Nội dung kịch bản quả nhiên không đủ làm Diệp Khai hài lòng, trên thực tế có được mấy chục năm trí nhớ sau này trình độ thẩm mỹ của Diệp Khai thật sự là cao cấp hơn, có thể rơi vào trong mắt hắn xác thực là không có bao nhiêu.
Diệp Kiến Hoan chọn lựa mấy phần kịch bản không có gì sáng ý, đơn giản chỉ là phỏng theo hai phương hướng ngôn tình cùng võ hiệp của Hong Kong mà làm, viết vài kịch bản nghĩ rằng không tệ, chỉ là ở trong mắt Diệp Khai nội dung hài hước thật sự rất khó làm khán giả có hứng thú.
Xem khoảng chừng hai mươi phút, Diệp Khai đành buông tha không tiếp tục xem được nữa.
Hắn đặt kịch bản sang một bên, cầm ly rượu trên bàn uống một hớp, nhuận nhuận cuống họng.
- Lão nhị, như thế nào?
Diệp Kiến Hoan có chút vội vàng dò hỏi.
- Không được tốt lắm!
Diệp Khai thật trực tiếp trả lời.
- Không được tốt lắm? Mấy kịch bản này đã moi hết toàn bộ ruột gan ra rồi đó.
Diệp Kiến Hoan nghe xong ý kiến của Diệp Khai, ngay lập tức có chút vò đầu.
Mặt khác mấy đạo diễn nghe được lời phê bình của Diệp Khai cũng có chút mất hứng, dù sao người ta vất vả viết ra, Diệp Khai nói một câu không được tốt lắm thật sự là có chút đả thương người ah.
- Đừng không phục, điện ảnh là quay chụp cho khán giả xem, phải hiểu rõ tinh tường người xem là những người nào, bọn họ đang suy nghĩ điều gì, bọn họ cần gì, bọn họ sợ nhất thứ gì, bọn họ hi vọng cái gì, hiểu rõ được những điều này mới có thể theo yêu cầu làm được một bộ phim thật tốt.
Diệp Khai liếc mắt nhìn mọi người nói ra:
- Chỉ mấy bộ kịch bản này của các anh, đây rõ ràng là copy từ phim ảnh Hong Kong, không thích hợp với tư duy hình thức cùng cách sống của đại lục, đương nhiên là không được.
- Vậy nhị thiếu gia có cao kiến gì?
Đạo diễn Trương Trùng lại hỏi.
Nói trứng gà không ăn được thì thật dễ dàng, bản thân mình đẻ được trứng gà mới gọi là bổn sự!
Trương Trùng hiển nhiên đối với việc Diệp Khai đứng nói chuyện không đau thắt lưng có chút bất mãn, bởi vậy hỏi thử xem Diệp Khai lại có chủ ý ra sao.
- Nói các anh còn không phục, vậy thì cho các anh nghe qua một ít cấu tứ vậy.
Diệp Khai cười cười, dùng tay gãi gãi đầu, nhớ lại tình tiết trong “Giáp phương Ất phương”.
Theo Diệp Khai xem ra bộ phim này có thể nổi danh cũng có chút ít liên hệ tới tình huống thực tế lúc đó, cho nên mới nổi tiếng, mà đối với một ít trào phúng hiện tượng xã hội cũng thật đúng chỗ, chuyển lên màn ảnh hẳn là không tệ.
- Có bốn người trẻ tuổi, ba nam một nữ, là bốn người thiện lương, trí tuệ lại khéo hiểu lòng người, làm nghề tự do, trọng điểm nghiệp vụ công tác của họ trong một lần xây dựng mùa hè được gọi là “Một ngày du lịch trong mộng đẹp”. Đó là trợ giúp người tiêu phí trải qua một ngày mộng đẹp trở thành sự thật.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, nói với mọi người:
- Vừa mới ban đầu, đã đưa tới một nhóm khách hàng có ý tưởng đột phát, tỷ như một người bán dưa muốn trở thành một vị tướng quân trong một ngày. Một đầu bếp bởi vì sinh trong niên đại hòa bình một mực mộng tưởng trở thành nghĩa sĩ thà chết mà không chịu khuất phục, muốn trải qua tư vị nghĩ bản thân mình bị bắt, nghiêm hình tra tấn sau đó anh dũng hi sinh.
Khi Diệp Khai kể lại sơ lược cấu tứ, ban đầu mọi người còn cảm thấy không có gì hấp dẫn, nhưng nghe một lúc thì cảm thấy có chút thú vị, không khỏi bắt đầu chăm chú lắng nghe.
- Trong lúc nhất thời bốn người bị khách hàng sai khiến xoay quanh, vừa cởi quần áo thương binh quân Mỹ lại thay đổi quân phục Thanh binh, trong chốc lát là tướng lãnh tham gia hội nghị tác chiến trong chốc lát biến thành vệ binh nịnh nọt, ban ngày lái xe Jeep chạy trên đường xóc nảy huấn luyện xe tăng, trong đêm lại lái xe Jeep kiểu cũ lén lút xâm nhập nhà dân đi bắt người.
Diệp Khai lại nói:
- Bởi vì không có kinh nghiệm nên họ gây ra thật nhiều điều vô cùng buồn cười, trong công việc cũng gây ra trăm ngàn chỗ hở, làm cho người ta cười không ngớt.
Diệp Kiến Hoan nghe Diệp Khai kể thật thú vị, trong khoảnh khắc cũng quên cả việc uống rượu, cầm ly rượu cười ngây ngô nghe Diệp Khai kể lại câu chuyện, trong nội tâm vui vẻ vô cùng.
- Vì vậy bốn người mở ra một hội chỉnh sửa, thống nhất nhận thức, minh xác quy định nói không với những khách hàng có nguyện vọng không tốt, khiến cho nghiệp vụ dần dần đi lên quỹ đạo.
Diệp Khai lại nói:
- Bọn họ thông qua việc này trợ giúp những người nhiều lần bị thất tình, đánh mất tin tưởng trong sinh hoạt khôi phục lại tự tin. Lại thông qua công tác giáo dục khách hàng có đại nam tử chủ nghĩa. Lại lợi dụng giấc mộng mà người giàu có muốn nếm hương vị người nghèo khổ, hoặc là minh tinh có giấc mộng muốn làm một người bình thường, đùa cợt những người đã được tiện nghi mà còn khoe mã.
Đợi sau khi Diệp Khai đem tình tiết nói lại một lần, mọi người lập tức liền hưng phấn lên.
- Đây là mang theo hương vị Bắc Kinh, có thể dễ dàng chọn được diễn viên…
Đạo diễn Trương Trùng nói.
Từ Tiểu Cường cùng Trình Quang Trung bắt đầu thương lượng diễn viên, là ai thích hợp biểu diễn các nhân vật, đối với diễn viên, họ vẫn phi thường quen thuộc, trong khoảnh khắc đã đưa ra được tên của diễn viên có thể biểu diễn.
Diệp Khai nghe bọn họ thảo luận, cười cười không nói gì.
Hoặc là nói lịch sử luôn sẽ có trình tự diễn biến theo đúng vận mệnh của nó, tuy hắn sớm đưa bộ phim “Giáp phương Ất phương” làm ra, thế nhưng mọi người lại đem những diễn viên chính từng biểu diễn bộ phim kia chọn lựa ra y đúc, đây thật sự là một chuyện vô cùng thú vị.
- Kịch bản chi tiết hai ngày nữa em viết cho anh, muốn khôi hài lời đối thoại thật trọng yếu.
Diệp Khai nói với Diệp Kiến Hoan.
- Lão nhị, anh biết ở thời khắc mấu chốt chú luôn là người đáng tin cậy nhất!
Diệp Kiến Hoan nghe được quá đỗi vui mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc