QUAN MÔN


- Vậy thì không đến mức, tuy anh giận dữ ra tay, nhưng cũng không tới mức đem người đánh chết. Nhưng vỡ đầu máu chảy là tránh không khỏi…
Diệp Khai nghĩ lại tình hình lúc đó, cảm thấy mình sử dụng khí lực thực sự không nhẹ, Lâm Uy không chết cũng phải lột da.
- Vậy là tốt rồi, vạn nhất hắn đã chết thì thật sự phiền toái!
Mộc Uyển Dung dùng tay vỗ vỗ ngực mình nói.
- Thứ cặn bã kia có chết thì chết!
Diệp Khai nhếch miệng nói:
- Cũng không có gì đáng tiếc cả, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn lao đâu.
Tuy lời thì nói như thế, nhưng Diệp Khai lại suy nghĩ tới vấn đề khác.
Quả thật cho dù Lâm Uy có chết cũng không có gì đáng tiếc, chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, mặc dù nói Lâm gia cũng có chút tiền tài quyền thế, nhưng so sánh với thế gia thủ đô, chênh lệch thật quá xa, không đáng giá nhắc tới, nhưng đáng lưu ý chính là hiện tại hắn còn là chồng của Mộc Uyển Dung, nếu như hắn chết không được minh bạch đối với Mộc Uyển Dung sẽ có ảnh hưởng bất lợi.
- Chết thì không chết được đâu, nhưng còn phải đánh dự phòng châm cho hắn, tránh khỏi việc hắn đi nói lung tung lộn xộn!
Hiện tại Diệp Khai đã đem Mộc Uyển Dung xem như nữ nhân của mình, tự nhiên phải biết cân nhắc chu toàn hơn một ít.
- Ai, chuyện này anh làm cho tốt là được rồi, cũng không cần nói với em, dù sao hiện tại em còn mang tiếng là phụ nữ có chồng.
Mộc Uyển Dung nhắc tới chuyện này không khỏi có chút phát sầu lên.
Mặc dù nói nàng cùng Lâm Uy ở riêng đã lâu, nhưng dù sao vẫn còn chưa chính thức ly hôn.
Mà trải qua sự tình hôm nay, đoán chừng Lâm Uy chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn, hoặc là nói hắn căn bản chưa từng suy nghĩ qua chuyện này, bởi vì như thế chuyện này liền biến thành phiền toái.
- Em cũng không cần lo lắng, tạm thời duy trì hiện trạng cũng không có gì là không tốt cả.
Diệp Khai suy nghĩ một chút nói ra:
- Đoạn thời gian này anh sẽ hết sức giúp em vận tác một chút, tốt nhất là đem vấn đề phó tỉnh cấp giải quyết, sau đó mới cùng Lâm Uy xử lý thủ tục ly hôn cũng không muộn, như vậy ảnh hưởng mặt trái sẽ giảm xuống mức thấp nhất.
- Em mới lên chức chính sảnh còn chưa được bao lâu, muốn giải quyết phó tỉnh cấp chỉ sợ là vô cùng khó khăn.
Mộc Uyển Dung tuy cũng rất muốn giải quyết vấn đề này, nhưng nàng cũng biết chuyện này muốn gấp cũng không được.
Bao nhiêu người cả đời còn không lên nổi vị trí kia, hiện tại nàng mới ba mươi tổi, muốn một bước vào chỗ, đâu thể dễ dàng như vậy?
- Hai lựa chọn, một là ở lại thành phố Long Thành, chờ sau khi Kim Trạch Khải thoái vị, đoán chừng ít nhất phải ba năm năm năm, một là nhảy ra khỏi Long Thành, tỷ như trở lại trong thủ đô phát triển, vị trí phó tỉnh cấp trong thủ đô thì rất nhiều, cũng sẽ không làm cho người khác chú ý, nhưng chỉ có thể quá độ tại chức quan nhàn tản mà thôi.
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung nói ra.
Mộc Uyển Dung nghe xong lời nói của Diệp Khai liền rơi vào trầm tư.
Nếu như lựa chọn vào thủ đô thì theo trong lời nói của Diệp Khai có thể nghe được muốn thăng nhiệm phó tỉnh cấp không quá khó khăn, thế nhưng rất có thể sẽ bị ghẻ lạnh, nếu như không có cơ hội thích hợp sẽ rất khó được phóng ra vị trí thích hợp bên ngoài.
Dù sau tuy Diệp gia quyền thế ngập trời, nhưng thực sự không thể một tay che trời, trong một ít sự tình trọng yếu luôn phải làm việc có trật tự quy luật mới được, không thể làm mà không trả giá, cho nên nếu muốn phóng Mộc Uyển Dung ra ngoài nhất định phải có đầy đủ lý do, chẳng hạn như là chiến tích hay gì đấy.
Thế nhưng ngồi trên một chức quan nhàn tản, làm sao đạt được mười phần chiến tích đây này?
Đây là một cách nói phi thường mâu thuẫn.
Nếu như lựa chọn ở lại thành phố Long Thành, không thể nghi ngờ chính là rèn luyện tư lịch rồi, có lẽ năm năm sau đợi khi nàng được ba mươi lăm tuổi, chiến tích cũng có, tư lịch cũng đủ, cán bộ cấp phó tỉnh bộ ba mươi lăm tuổi phải nói vẫn còn thật trẻ tuổi.
Chỉ là bên trong cũng tồn tại một vấn đề, đến lúc đó Diệp gia còn ủng hộ nàng mạnh mẽ như hiện tại nữa hay không?
Theo trên lập trường của phụ nữ mà suy nghĩ, Mộc Uyển Dung không thể không cân nhắc một chuyện thực tế, tương lai nàng lớn tuổi, bên người Diệp Khai không thiếu nữ nhân, nếu như nàng không có chút mị lực đặc biệt, dựa vào cái gì có thể đem Diệp Khai chịu giữ nàng ở bên người nữa đây?
Có thể khiến cho Diệp Khai chú ý, chính là thân phận của nàng trên quan trường đi?
- Em nghĩ…hay là em vẫn ở lại Long Thành vậy!
Mộc Uyển Dung suy đi nghĩ lại, rốt cục quyết định xuống.
Nàng cân nhắc vô cùng rõ ràng, ở lại Long Thành, làm công tác cho tốt, cung cấp trợ giúp lớn nhất cho Diệp Khai, giúp đỡ hắn xây dựng thế lực cho Diệp gia tại Long Thành, đã có được phần công tích này, tương lai Diệp gia đến đỡ nàng, như vậy nàng có thể danh chính ngôn thuận tăng nhiệm bí thư thành ủy phó tỉnh bộ cấp, tiến vào hàng ngũ ủy viên tỉnh ủy Hà Đông.
Đến thời điểm đó, cho dù là đưa mắt nhìn khắp cả nước, nàng cũng được xem là cán bộ nữ tính cao cấp như lông phượng cùng sừng lân.
Không chừng ngày sau còn có cơ hội bước lên thêm nữa, việc này cũng không phải là không thể nào.
- Được, cũng tốt, dù sao anh còn phải ở lại Long Thành thêm một thời gian, giúp em xây dựng trụ cột cho vững chắc, tương lai khi thăng cấp cũng có thể nói chuyện.
Thấy Mộc Uyển Dung làm ra quyết định này, Diệp Khai cũng thật đồng ý.
Nếu Mộc Uyển Dung lựa chọn lập tức quay về thủ đô phát triển, như vậy chỉ có thể nói tầm mắt của nàng nhìn xa không đủ, cũng chỉ có thể đạt tới chức quan nhàn tản phó tỉnh bộ cấp, muốn tiếp tục hướng lên trên thật sự rất khó khăn.
Hiện tại Mộc Uyển Dung quyết định ở lại Long Thành, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn làm chiến tích, chế tạo trụ cột quần chúng, nếu như vậy dù phải đẩy thời gian tấn thăng phó tỉnh bộ cấp lâu hơn một ít, thế nhưng bước chân lại vững chắc, đối với việc phát triển ngày sau cực kỳ có lợi.
Cho dù là đối với Diệp Khai mà nói, chức vị chính thức cấp thành phố địa cấp cũng quấn không qua.
Không có kinh nghiệm cùng chiến tích chủ chính một phương, muốn đi lên trên xác thực là khó khăn, bởi vì không đủ sức thuyết phục.
Hai người vừa nói chuyện vừa mặc lại quần áo.
Quần áo Diệp Khai vẫn còn nguyên vẹn, nhưng quần áo Mộc Uyển Dung đã bị xé hư mất, nhưng nội y vẫn còn tốt, nàng mặc xong nội y lại cảm thấy áo khoác cùng áo sơ mi không mặc được nữa, dứt khoác đem áo khoác ngoài bằng nhung bọc trên người, dù sao từ bên ngoài cũng không nhìn ra có chỗ nào khác thường.
- Như vậy cũng không tệ lắm.
Diệp Khai nhìn qua cười nói.
Mộc Uyển Dung lườm hắn, thu thập đồ đạc của mình, bỏ vào trong túi.
Sắc trời đã dần tối, Diệp Khai lái xe quay về đường lớn, chừng năm phút sau đã đến trong nhà.
- Nhà của anh thật lớn, nơi này là chỗ ở của ông nội anh đó sao?
Mộc Uyển Dung có chút cảm khái nhìn sân viện nhà Diệp Khai, hỏi thăm một tiếng.
- Phải, nhưng cũng không thường, bình thường ông nội anh ở trong đại nội.

Bình luận

Truyện đang đọc