QUAN MÔN


Phải biết rằng than đá không chỉ là nhiên liệu, là một loại nguyên liệu hóa chất quý giá, than đá của thành phố Đông Sơn chủ yếu là khí than béo, tính kết dính vốn không thể dùng luyện than, nhưng bởi vì hàm khí đốt tương đối cao cho nên trong phương diện chế tạo khí đốt còn có thể cân nhắc.
Phương diện này chủ yếu có thể giao thiệp với than đá còn có chế tạo mentanon, chế tạo ete, chế alkene, chế dầu, chế khí thiên nhiên vân vân, có thể nói tiền cảnh phát triển tốt phi thường.
Mặc dù nói hiện tại còn chưa nhìn ra được vấn đề thiếu thốn dầu mỏ trong nước nghiêm trọng tới cỡ nào, nhưng bản thân Diệp Khai hiểu thật tinh tường đợi thêm mười năm sau, khi lượng ô tô trong nước tăng cao, mãi cho tới hai mươi năm sau rất nhiều gia đình không chỉ có một chiếc xe mà thôi.
Tới khi đó áp lực phương diện dầu mỏ tăng lớn, như vậy nhu cầu về than đá chế mentanon cùng chế khí thiên nhiên tự nhiên sẽ tăng lớn vô cùng, thậm chí lên tới trăm triệu tấn, tới lúc đó than đá chế khí thiên nhiên sẽ trở thành đường ra chủ yếu.
Nếu như thành phố Đông Sơn có thể nắm lấy hạng mục phương diện này, dẫn đầu phát triển, vài năm sau một căn cứ gia công tài nguyên than đá phi thường hoàn thiện sẽ đột ngột mọc lên, sản phẩm than đá gia công của thành phố Đông Sơn sẽ được tiêu thụ khắp nơi trong cả nước, mười năm sau, thậm chí sẽ chiếm hữu thị trường cả nước.
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, tâm tình lập tức biến thành thêm trong sáng.
Ở thời điểm trước kia, hắn chỉ quản công tác bên Ban kỷ luật thanh tra, bên phương diện kinh tế mặc dù có rất nhiều ý nghĩ, nhưng không cách nào áp dụng thực tế, chỉ có thể thông qua xí nghiệp dưới tay mình tiến hành thử nghiệm, nhưng hiện tại khác hẳn, với tư cách quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, hơn nữa không lâu sau có lẽ sẽ trở thành chính thức, hắn hoàn toàn có năng lực thao tác trong công việc này.
Bản thân Diệp Khai hiểu thật rõ ràng, với tình hình không rõ tri thức về việc gia công than đá sẽ tạo lợi ích như thế nào trong tương lai, hắn đưa ra những ý nghĩ như thế đoán chừng sẽ có rất nhiều người xì mũi xem thường, nhưng chờ sau khi hắn nắm được cơ hội dẫn đầu kiến thiết căn cứ gia công, hơn nữa lấy được lợi nhuận phong phú, sẽ có rất nhiều người phải ngã kính mắt!
Nếu như có thể làm thành chuyện này, không chỉ tạo lợi ích cho thành phố Đông Sơn, thậm chí tác dụng với tỉnh Hà Đông cũng sẽ phi thường rõ ràng.
Chỉ là muốn làm được việc đó, đầu tiên cần phải đối mặt chính là lực lượng bản địa Đông Sơn đứng ra phản đối!
Nhắc tới cũng cảm thấy ý tứ, đối với Đông Sơn mà nói kiến thiết căn cứ gia công than đá là một sự tình vô cùng có lợi cho Đông Sơn, thế nhưng đầu tiên đưa ra lời phản đối hoàn toàn lại là thế lực bản địa Đông Sơn.
Nguyên nhân bên trong nói toạc ra vô cùng đơn giản, chính là vấn đề thu nhận công nhân.
Khai thác than đá thì cần có nhân công, nhưng người địa phương Đông Sơn ngoại trừ nhân khẩu nông nghiệp, đại bộ phận đều bị các quặng mỏ hấp thu, còn lại một nhóm nhân khẩu thì duy trì vận chuyển bình thường của thành phố, phục vụ trong các ngành các nghề, người không tìm được việc thật sự là rất ít.
Mặc dù là như thế nhưng công nhân mỏ vẫn luôn khuyết thiếu, cho nên những người làm thuê từ phương khác tới cũng rất nhiều, bọn họ đều trở thành một trong những chủ lực khai thác tài nguyên than đá của các quặng mỏ, về phần dân bản xứ đa số làm việc trên mặt đất.
Dù sao là người địa phương, bọn họ vẫn có được một ít ưu thế, biết rõ xuống dưới mỏ ngầm làm việc vẫn gặp nguy hiểm rất lớn.
Mặc dù nói làm việc trên mặt đất tiền lương ít hơn một chút, thế nhưng khi tổng hợp cân nhắc thì công việc lại nhẹ nhõm, không quá nguy hiểm, ngược lại đã đủ làm người hài lòng.
Thế nhưng nếu Diệp Khai muốn kiến thiết căn cứ gia công than đá tại Đông Sơn, ngoại trừ sẽ chiếm diện tích còn phải thu nhận công nhân, như vậy sẽ khiến cho thị trường cung cấp công nhân vốn đã khuyết thiếu tạo thành ảnh hưởng khá lớn, mà công nhân của các quặng mỏ khuyết thiếu, trực tiếp ảnh hưởng thu nhập của những lão bản quặng mỏ, cho nên đối với chuyện này bọn họ nhất định sẽ kịch liệt phản đối.
Mang theo ý nghĩ về việc chuyển đổi kinh tế của thành phố Đông Sơn, Diệp Khai lên đường quay về thủ đô.
Lần này tham gia diễn đàn hoạt động của chủ tịch thành phố rất nhiều người, đều là chủ tịch thành phố địa cấp, cũng có những chủ tịch thành phố phó tỉnh cấp, về phần nói thành phố trực thuộc trung ương, người ta đều là quan chức tỉnh bộ cấp, tự nhiên không khả năng xuất đầu lộ diện tại địa phương này, ít nhất cũng không cần tham dự nghị luận gì gì đó, tối đa chỉ ngồi bên dưới đài lắng nghe chốc lát là quay trở về.
Diễn đàn lần này sẽ kéo dài chừng ba ngày, ngày đầu tiên đã có người tranh luận tới mức nóng nảy như cãi nhau.
Điểm tranh luận chính yếu nhất là vấn đề cải cách nhà máy quốc hữu cùng kinh tế thị trường trong cả nước.
Ở phương diện cải cách xí nghiệp nhà nước, có rất nhiều người đều cho rằng cải cách xí nghiệp chủ yếu là bản thân xí nghiệp thay đổi, mà quốc gia cải cách chủ yếu là đối với thể chế truyền thống chính xí bất phân, dựa theo yêu cầu căn bản của kinh tế thị trường tiến hành điều chỉnh cùng cải cách có tính trọng đại thực chất giữa quốc gia cùng xí nghiệp.
Đối với vấn đề kinh tế thị trường, cách nhìn của mọi người khác biệt tới mức khá nghiêm trọng.
Có người cho rằng thị trường cùng kế hoạch trời sinh đối lập, anh muốn làm thị trường, thì không biện pháp làm kế hoạch, trái lại cũng là như thế.
- Hiện tại chúng ta lấy được toàn bộ thành tựu đều trải qua mấy chục năm thực hành kinh tế có kế hoạch mà lấy được thành quả, hiện tại thoáng chốc muốn chuyển biến thành kinh tế thị trường, đây xác thực là không dễ làm.
Một chủ tịch thành phố tỏ vẻ:
- Hơn nữa có rất nhiều đồng chí đều đang lo lắng trong phương diện này, nếu thị trường tạo nên tác dụng, như vậy chính phủ phải làm những chuyện gì? Chẳng lẽ nói chúng ta sẽ không có chỗ lợi gì sao? Nếu nói như vậy việc ảnh hưởng cùng khống chế đối với xã hội nên thông qua phương thức gì đến thể hiện?
Rất hiển nhiên đối với loại chuyện ủy quyền không thể nghi ngờ chính là dùng dao khoét lấy một khối thịt trong lòng mọi người, trong nội tâm của bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không chút thoải mái, chính phủ thuần túy biến thành trung tâm phục vụ công cộng, chỉ lưu lại đòn bẩy thu thuế, so với thời đại thống lĩnh hết thảy sự vụ ngày trước thật sự là kém thật xa.
Diệp Khai ở trong những người này cũng rất gây chú ý.
Ban đầu còn có người cho rằng hắn trà trộn đi theo các vị lãnh đạo mà đến, thế nhưng ở nơi này quản lý vốn nghiêm khắc như vậy, thật sự không khả năng cho phép có người nhàn rỗi tiến tới.
Sau đó bên ban tổ chức giới thiệu, cố ý nhắc tới vị cán bộ cấp chính sảnh trẻ tuổi nhất hiện tại, quyền chủ tịch thành phố địa cấp Đông Sơn tỉnh Hà Đông đồng chí Diệp Khai, ngay lập tức liền làm trong hội trường không ngừng tao động một trận.
Rất nhiều chủ tịch thành phố tuổi tác bốn năm mươi chứng kiến người trẻ tuổi chỉ được xem là vãn bối như Diệp Khai, lại có thể ngồi ngang hàng cùng mình, trong nội tâm lại có mùi vị gì xác thực là không dễ miêu tả.
Nhưng khi nghe người ta giới thiệu kinh nghiệm công tác của Diệp Khai xong, mọi người mới phát hiện người này có thể lên làm cán bộ cấp chính sảnh thật sự không phải là người tầm thường, chỉ từ việc hắn dùng tay không tạo ra tân khu Thánh Vương cũng không phải bất cứ ai cũng có thể làm.
Về phần kinh nghiệm sau đó đi tới Long Thành làm ra chế độ trong sạch hóa bộ máy chính trị, hiện tại đã được Ban kỷ luật trung ương bắt đầu mở rộng trong cả nước, mọi người đều biết rõ chuyện này, chỉ có điều không ai biết người khởi xướng chế độ kia chính là chàng trai trước mặt.
Hai vụ án tại hai nhà máy thép Long Thành cùng Lăng Cương cũng không phải người bình thường đủ khả năng xử lý.
Mà sau khi mọi người nghe xong ngày mà Diệp Khai tiếp nhận chức vị quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, chính là ngày mà thị trấn Khang Thành huyện Từ Lăng xảy ra sự cố tai nạn nghiêm trọng, vì vậy có người suy đoán vị quyền chủ tịch thành phố Diệp Khai kia là được Hà Đông phái đi qua làm đội viên cứu hỏa.
Về phần Diệp Khai có khả năng xóa bỏ chữ “quyền” trước chủ tịch hay không, nghĩ tới thượng cấp đang muốn xem hắn làm việc tại Đông Sơn có tạo được thành tích hay không.
Nếu như Diệp Khai thuật lợi thông qua thượng cấp khảo sát, như vậy hắn sẽ trở thành một vị chủ tịch thành phố địa cấp trẻ tuổi nhất trong cả nước.
Mặc dù đại đa số người đã nhận đồng Diệp Khai, nhưng cũng vẫn có người tỏ vẻ khinh thường hắn.
Vào giờ họp buổi chiều, đã có người đưa ra mối quan hệ giữa xí nghiệp cùng thị trường, không biết vì sao lại đem mũi nhọn chỉ vào người Diệp Khai, mời Diệp Khai phát biểu một chút về hai vấn đề này.
Người chủ trì hỏi thăm Diệp Khai, mời hắn nói vài câu phát biểu.
Diệp Khai tự nhiên hiểu rất rõ ràng đây là có người nhìn mình không vừa mắt, muốn ra oai phủ đầu với hắn.
Nhưng Diệp Khai cũng không phải loại người dễ bị khi dễ, về chuyện lý giải giữa xí nghiệp cùng thị trường, hắn tự hỏi mình cũng không kém hơn bất cứ người nào đang ngồi tại đây.
Đối với các chú bác đại gia từ kinh tế có kế hoạch bước chân tới thời đại bây giờ, Diệp Khai đủ tự tin cho bọn họ một bài học về tri thức thời đại mới.
- Cái gì là thị trường? Thị trường là do người khác thừa nhận mới có giá trị, mà không phải do chính mình nói mới là thị trường, bất luận kẻ nào không sáng tạo ra giá trị gì đó cho người khác, thì không khả năng đạt được thu nhập. Cho nên anh phải cố gắng sáng tạo giá trị cho người thì mới có giá trị tồn tại.
Diệp Khai trầm giọng nói:
- Giá cả cung cấp một tín hiệu, cái gì có giá trị, cái gì không có giá trị, cần được khảo nghiệm trên thị trường, cần được người mua định đoạt, nếu không có người nguyện ý trả giá thì đồ vật của anh không chút giá trị nào. Hai xí nghiệp cạnh tranh, chúng ta nói một xí nghiệp có ưu thế thì ý nghĩa xí nghiệp này có thể sáng tạo ra giá trị cho người tiêu thụ, cạnh tranh giữa xí nghiệp chính là vì người tiêu thụ sáng tạo ra cạnh tranh giá trị thặng dư…
Cách nói này của hắn có thể nói là mới được nghe lần đầu, sau khi mọi người nghe được đều cảm thấy có chút sững sờ.
Nguyên lai cho rằng Diệp Khai chỉ ở trường cấp ba hoặc là trong sách trường đại học mới học được chút ít nguyên lý kinh tế học đem ra giảng với mọi người một chút, như vậy mọi người có thể viện cớ chê cười hắn, nói hắn chỉ là học sinh mới ra đời, còn chưa được xã hội tẩy lễ.
Nhưng hiện tại hắn giảng như vậy lại làm cho người có chút không hiểu rõ cạn sâu.
- Tiến thêm một bước mà xem, xí nghiệp làm sao sáng tạo thặng dư đại giá trị? Dựa vào thị trường cạnh tranh không chỉ đơn giản là cạnh tranh giá cả, mà là xem ai có năng lực sản xuất sản phẩm, hoặc là nói dùng phương thức nào sản xuất sản phẩm. Ai có năng lực khai thác thị trường, phát hiện nguyên vật liệu, chọn dùng hình thái tổ chức sáng tạo giá trị cao cho người tiêu thụ.
Diệp Khai lại nói thêm:
- Ai có thể làm được điểm này thì người đó đạt được thị trường lớn, chính bởi vì có sự cạnh tranh giữa các xí nghiệp cho nên mới thúc đẩy xã hội phát triển, cho nên khiến cho chúng ta trong mấy trăm năm sáng tạo ra tài phú chưa từng có trong lịch sử…
Nhưng cũng có người đối với lời nói của Diệp Khai biểu thị ra phản đối nhất định.
Có một vị chủ tịch thành phố đứng lên hỏi ngược lại:
- Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất thứ nhất, trình độ cuộc sống của con người được đề cao, hẳn do kết quả của kỹ thuật tiến bộ, Diệp chủ tịch cho rằng là do sự cạnh tranh giữa các xí nghiệp, tôi không đồng ý điểm này.
Người phụ họa theo ý kiến của hắn cũng không ít, dù sao những lời này là do một vị lão gia tử từng nói qua.
Đối với loại vấn đề này, Diệp Khai cũng không chút e ngại, hắn trực tiếp nói ra:
- Về vấn đề này trên thực tế chúng ta thường xuyên có một loại hiểu lầm, cho rằng trình độ cuộc sống của con người được đề cao là đến từ khoa học kỹ thuật tiến bộ, vì sao có loại kỹ thuật có thể tiến bộ mà có loại kỹ thuật thì không thể tiến bộ?
Vấn đề này xác thực làm nhiều người khó trả lời.
- Là cái gì thúc đẩy kỹ thuật tiến bộ?
Diệp Khai hỏi một câu, sau đó lại tự đáp:
- Sự thật lịch sử phát triển chứng minh chỉ có thị trường kinh tế mới có thể thúc đẩy kỹ thuật tiến bộ, cũng khiến cho kỹ thuật rất nhanh đầu nhập vào hoạt động, đối với nhân loại sinh ra ảnh hưởng lớn, thời cổ đại có không ít kỹ thuật phát minh, nhưng những phát minh kia lại không sáng tạo được giá trị cho người tiêu thụ, không sáng tạo được tài phú, là bởi vì nó được sinh ra khi không có áp lực thị trường cạnh tranh, rất khó thương nghiệp hóa. Người thông minh dựa vào linh cảm tưởng tượng ra đồ vật, không nhất định đủ thỏa mãn nhu cầu của người tiêu thụ, cho nên tôi mới cường điệu tầm quan trọng của thể chế…
Thấy mọi người trong khoảnh khắc cũng không có ý kiến, Diệp Khai lại nói tiếp:
- Trung ương đưa ra cải cách thể chế kinh tế, cũng chính là vì thấy được loại thể chế này có tác dụng đối với việc xí nghiệp cạnh tranh, cạnh tranh là giá trị hạch tâm của kinh tế thị trường, bởi vì phản ánh nhu cầu thực tế của nhân dân quần chúng, chính bởi vì có nhu cầu này, cho nên kỹ thuật của chúng ta mới có thể đạt được tiến bộ trong cạnh tranh, mà trái lại kỹ thuật tiến bộ thúc đẩy sức sản xuất phát triển, cung cấp cơ hội cải thiện sinh hoạt cho chúng ta.
Những lời Diệp Khai đã nói nhấc lên cơn sóng gió trong lòng mọi người, bọn họ chưa từng nghĩ đến một người còn trẻ tuổi như vậy nhưng có thể đem sự tình nghĩ minh bạch đến như thế.
Đối với việc cái gì là thị trường kinh tế, hiện tại mặc dù mọi người có mặt đều đang hô hào, nhưng người thực sự hiểu rõ quả thật rất ít, họ chỉ cảm thấy đem xí nghiệp nhà nước biến thành tư nhân tựa hồ đã là kinh tế thị trường rồi, nhưng không để ý tới trọng yếu hơn một chút là cạnh tranh mới là giá trị hạch tâm của kinh tế thị trường.

Bình luận

Truyện đang đọc