QUAN MÔN

- Cháu không có chuyện lại nhắc tới chuyện lão Trần gia làm cái gì?

Sau khi về đến nhà, Diệp lão gia tử hỏi.

Về chuyện này, trên thực tế đã xử lý, thượng tướng Lưu Bỉnh Chính đã lui khỏi vị trí phó thủ trưởng quân ủy. Trọng khí quốc gia không phải dùng như vậy, hắn thân là một trong những người phụ trách hết sức quan trọng của quân ủy, lại không đứng vững lập trường của mình, cho nên cao tầng đương nhiên phải tỏ thái độ.

Tính ra, nhân vật đời thứ ba của lão Trần gia chỉ còn Trần Kiến Hào tại vị, dựa theo xu thế phát triển trước mắt, đoán chừng nhiệm kỳ mới khó ở lại, lão Trần gia có thể nói là toàn diện đi xuống.

Chính bởi vì như thế, tất cả mọi người đều không nguyện ý nhắc tới lão Trần gia. Hôm nay Diệp Khai thuận miệng vừa nói như vậy, lại để cho người nghĩ tới chuyện này, đoán chừng đa số vẫn cảm thấy không quá thoải mái.

Dù sao lão Trần gia sở dĩ bại vong cũng bởi vì lão Diệp gia, bằng không mà nói, mặc dù là bọn họ phạm vào chuyện gì cũng chưa chắc sẽ tao ngộ kết cục như vậy.

Diệp lão gia tử sáng suốt loại chuyện này. Nói ra như vậy rất dễ dàng khiến cho người sinh ra rất nhiều cảnh giác đối với quyền thế lão Diệp gia, lại, sinh ra rất nhiều cảm xúc kháng cự, cho nên ông cũng không nguyện ý để cho Diệp Khai nói về lão Trần gia.

- Kỳ thật cũng không sao cả, hiện tại lão Diệp gia chúng ta quyền nghiêng triều dã, đây là sự thật, dù t che dấu hế nào cũng không có tác dụng, che che lấp lấp có chỗ lợi gì?

Diệp Khai ngược lại bình thản.

Hắn nói cũng đúng sự thật, lão Diệp gia vô luận ít xuất hiện hay không, đều khó có khả năng chìm được xuống dưới.

Với tình huống một thường vụ và hai ủy viên cục chính trị sao có thể khiến cho người yên tâm? Huống chi trong nhà còn có hai tư lệnh đại quân khu, lực ảnh hưởng các phương diện đảng chính quân có thể nói là không người có thể so sánh, một thế lực gia tộc lớn như vậy nói là đệ nhất gia trong nước cũng không đủ.

Nói đem quyền lực lớn như vậy buông tha cũng là không có khả năng.

Rất nhiều thứ, một khi thích ứng sẽ rất khó sẽ thả mất, quyền lực càng phải như vậy.

Cho nên cách nghĩ của Diệp Khai có chút bất đồng cùng Diệp lão gia tử, hắn cho rằng như đã như vậy thì dứt khoát đem loại quyền thế này đẩy hướng cực hạn, làm gì phải che che lấp lấp?

Dù sao kết quả cuối cùng chỉ có hai, một loại là tiếp tục bảo trì loại trạng thái này, một loại là bị người khác cho xuống đài.

Nhưng bất kể là loại kết quả nào, Diệp Khai đều kiên trì một loại lập trường là lão Diệp gia phải có chỗ kiến thụ trong lĩnh vực kinh tế, điểm này phải kiên trì, đây cũng là nhược hạng hiện tại của lão Diệp gia.

Trên thực tế, xem tất cả đại thế gia hiện tại trong nước thì có chỗ kiến thụ ở lĩnh vực kinh tế cũng không nhiều, lão Sở gia xem như một trong đó, thêm vào mấy tư bản đỏ,, chỉ là những gia tộc này không cách nào xưng là nhất lưu, trên thực tế chưa từng tiến vào hạch tâm nước cộng hoà.

Ít nhất trước năm 1992, kinh tế cũng chưa trở thành trọng điểm chú ý của hào môn.

Tại quốc gia dùng quyền lực làm hạch tâm, nắm giữ quyền lực hạch tâm đã có được hết thảy, cho nên phát triển kinh tế sản nghiệp không coi là cái gì nhưng sẽ lưu lại ấn tượng không làm việc đàng hoàng trong suy nghĩ mọi người.

Chỉ là bắt đầu từ năm nay, tất cả mọi người đã có ý nghĩ khác, dù vẫn có cảm xúc kháng cự nhưng cũng đã bắt đầu lén lút tự hành phát triển.

Giống như hành động phân chia bánh ngọt lần này, trên thực tế là đánh cờ giữa mấy hào môn, chỉ là tất cả mọi người dựa theo ý nghĩ của mình mà phân thị trường, cũng không có tiến hành phân tích cùng nghiên cứu cẩn thận thị trường, nhưng bất kể như thế nào, • nguồn năng lượng cùng xí nghiệp nhà nước cỡ lớn thủy chung là mấu chốt.

- Gần đây mọi người đều tập trung vào Minh Châu.

Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai:

- Áp lực với cha cháu ở bên kia cũng là khá lớn đấy.

Bởi vì nhiều nguyên nhân, thôi động thành phố Minh Châu trở thành đầu rồng mới của kinh tế trong nước đã trở thành nhận thức chung trong đảng nội. Diệp Tử Bình mới hơn 40 tuổi dùng thân phận ủy viên cục chính trị tọa trấn Minh Châu hiển nhiên cũng đại biểu quyết tâm của trung ương.

Người lãnh đạo quốc gia trẻ tuổi như vậy đảm nhiệm bí thư thành phố Minh Châu đã là một loại thái độ, chính là quyết tâm cải cách sẽ không dao động.

Vấn đề theo như lời Diệp lão gia tử, chủ yếu là gần đây tất cả đại hào phú cũng bắt đầu hội tụ Minh Châu, nhao nhao phân địa bàn ở Phổ Đông, chuẩn bị làm lớn một hồi. Bất quá bởi như vậy, chuyện phiền toái của Diệp Tử Bình tương đối nhiều, những người này đại bộ phận đều là tay không bắt giặc, muốn dùng mặt mũi để đổi thổ địa, hiển nhiên là khả năng không lớn.

Nghe nói Diệp Tử Bình gần đây vì phương diện này mà phiền muộn, cho nên mấy ngày nay không thể quay trở lại kinh đến thăm Diệp lão gia tử, đủ thấy tình thế bên kia biến hóa thật nhanh.

- Những chuyện này kỳ thật cũng dễ xử lý......

Diệp Khai đáp ngay:

- Công khai đấu thầu thôi, chỉ cần xuất ra chân kim bạch ngân, hết thảy dựa theo quy củ xử lý là được, muốn tay không bắt giặc là không thể nào. Đối với hạng mục trọng đại chấp hành chế độ theo dõi, trong vòng nửa năm không dựa theo hợp đồng khởi công, tự động thu hồi, một lần nữa đấu giá

Diệp lão gia tử sau khi nghe, lập tức có chút kinh ngạc:

- Chiêu này ngoan độc thật!

Chiêu số Diệp Khai đâu chỉ là ngoan độc, đột nhiên đoạn tuyệt ý định của mấy kẻ đòi tay không đầu cơ thổ địa, nói là rút củi dưới đáy nồi cũng không đủ.

- Bây giờ đâu phải lo bán không được, tại sao phải cho bọn họ mặt mũi?

Diệp Khai ung dung nói:

- Trên thực tế cái này đã qua hơn nửa năm, đoán chừng chuyện cho thuê đất cũng có một vài vấn đề, cần điều tra ra vài vụ án lớn, giết một làm uy.

- Chính sách vừa mới bắt đầu không lâu, làm thành như vậy, có thể làm lòng người nguội lạnh?

Diệp lão gia tử cẩn thận.

Trước mắt chính sách cho thuê đất hấp dẫn là chủ yếu bên nước ngoài làm chủ, cũng có một số nhỏ tài chính nội địa, tuy trước mắt tài chính khá dồi dào nhưng Diệp lão gia tử cũng lo lắng, một khi bắt tay vào điều tra khẽ khiến mọi người hiểu lầm chính sách, được không bù mất.

Diệp Tử Bình có thể mở ra cục diện như thế đúng là không dễ, nếu là bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này khiến cho luống cuống tay chân, thậm chí là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vậy sẽ bất lợi.

Diệp lão gia tử đã quan tâm sự phát triển của thành phố Minh Châu, lại lo lắng quan lộ của Diệp Tử Bình, cho nên đắn đo đối với đề nghị của Diệp Khai.

Nhưng Diệp lão gia tử vô cùng rõ ràng, cháu trai mình rất nhạy cảm về phương diện này, hoặc là nó cũng có đạo lý của mình, ngược lại không thể hoàn toàn chối bỏ.

- Cháu cho rằng không vấn đề gì.

Diệp Khai suy nghĩ một chút, nói:

- Kỳ thật đây chỉ là vấn đề thủ pháp thao tác, chỉ cần làm rõ vấn đề cũng không sinh ra hiểu lầm.

Hắn nói tiếp:

- Vì cái gì dân chúng tỏ vẻ không tín nhiệm đối với chính phủ, hoặc là đối với chính sách có hiểu lầm? Đây là một vấn đề.

- Ah, cháu nói xem?

Diệp lão gia tử rất cảm thấy hứng thú.

- Cao tầng không có khả năng định ra quy tắc chi tiết cho chính sách, cho nên những chuyện này căn bản là đều là cục trưởng trưởng phòng hoàn thiện. Nhưng ở trong quá trình này, đám người định ra chính sách pháp quy có thể nói gánh vác một ít quyền lợi.

Diệp Khai nói:

- Chỉ cần như thế cho nên lúc định ra chính sách cùng pháp quy sẽ có vài câu mập mờ, lưu lại cửa sau để thuận tiện chính mình ngày sau tiến hành hộp đen. Dưới loại tình huống này, mọi người làm sao có thể không hoài nghi?

- Có chút đạo lý.

Diệp lão gia tử gật đầu nói.

- Trên thực tế bao nhiêu năm rồi, vô luận là trung ương hay địa phương, quan viên giống như là đề phòng cướp, rất nhiều văn bản tài liệu nên công khai đều đem gác xó, e sợ cho bị người chứng kiến, chớ nói chi là kiên nhẫn giải thích cho dân chúng. Dân chúng cực độ không tín nhiệm chính phủ cũng đều bắt đầu từ đây.

- Ngươi đem dân chúng làm tặc, dân chúng đem ngươi trở thành cái gì? cha ruột mẹ ruột? Hiển nhiên không có khả năng!

- Khai thông dân trí, không giày vò, không lừa gạt, mới là mấu chốt.

Diệp Khai nói:

- Nếu không như thế, trăm năm về sau, chúng ta khẳng định cũng bị người phỉ nhổ.

- Trăm năm về sau quá xa xôi, cũng không liên quan hiện tại, chuyện cháu nói làm không được.

Diệp lão gia tử lập tức bác bỏ:

- Đừng nói ông không có năng lực lớn như vậy, dù là tập trung năm vị thường vụ cũng làm không được chuyện này.

- Vậy thì không có biện pháp rồi.

Diệp lão nhún vai:

- Bất quá làm thí điểm ở Minh Châu cũng vẫn có thể xem là thượng sách.

Diệp lão gia tử suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói:

- Thành phố Minh Châu với tư cách là đầu rồng mới để đẩy mạnh cải cách, làm thí điểm cũng chưa hẳn không thể, chỉ là phải bảo cha cháu tìm cách, không thể rối loạn trận tuyến đầu.

- Loại chuyện này, không được loạn trận tuyến đầu, chỉ là mọi người nhạy cảm đa nghi mà thôi.

Diệp Khai cười cười nói:

- Chính phủ không muốn giày vò, dân chúng lại càng không nguyện ý giằng co, trừ phi sự đáo lâm đầu, bị người dồn đến tuyệt lộ, có ai nguyện ý kiếm chuyện chơi?

- Vậy thì giết gà dọa khỉ?

Diệp lão gia tử hỏi, cũng bị Diệp Khai thuyết phục, nghĩ thầm làm thí điểm ở nơi Minh Châu vốn có tư tưởng cởi mở, dân chúng có trình độ tương đối cao cũng hẳn là hữu ích.

- Tất nhiên rồi.

Diệp Khai cười hồi đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc