QUAN MÔN


Diệp Khai nghe xong trong lòng lập tức chấn động, hiển nhiên lực trùng kích do tin tức này mang đến vượt xa sự tưởng tượng của Từ Tùng Hoa.
Nhất là câu nói của Từ Tùng Hoa, Quách Du Du hình như mang thai, tình huống này nếu là thật sự như vậy trong lòng Diệp Khai thật sự không cách nào có thể bình tĩnh nổi.
- Quách Du Du, đã lâu không gặp được nàng rồi, nhưng ông nói chuyện này là có ý tứ gì?
Diệp Khai lập tức nhíu mày.
- Diệp bí thư không nên hiểu lầm, chỉ là tôi ngẫu nhiên nghe được Diệp bí thư từng phái người điều tra hành tung của Quách Du Du, nhưng không thu hoạch được gì, vừa lúc người của chúng tôi phát hiện được chuyện này, cho nên mới thuận miệng nhắc tới.
Từ Tùng Hoa vội giải thích rõ ràng, mặc dù hắn cảm thấy giữa Quách Du Du cùng Diệp Khai có chút quan hệ, nhưng loại chuyện này không thể lấy ra đặt lên mặt bàn, cho nên chỉ có thể nhìn Diệp Khai sầm mặt giả vờ.
Ở trong hai tin tức này, Từ Tùng Hoa cảm thấy tin đầu tiên quan trọng hơn một chút, dù sao điều này có trợ giúp tới công tác của Diệp Khai, là việc thành tựu chiến tích, tin tức thứ hai sao, chỉ phải xem quan hệ giữa Diệp Khai cùng Quách Du Du rốt cục là như thế nào?
Nếu quan hệ giữa Diệp Khai cùng Quách Du Du thật không bình thường, như vậy trong lòng hắn nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này.
- Nếu như Từ cục trưởng đã có thành ý như vậy, tôi thật sự khó chối từ rồi, chỉ là việc này phải làm nghiêm cẩn một chút, nếu không bị tiết lộ ra ngoài trên mặt mọi người đều sẽ xấu hổ.
Diệp Khai rốt cục chịu đáp ứng:
- Tài liệu cụ thể Từ cục trưởng tự mình giao cho Lê Đại là được rồi.
- Đa tạ Diệp bí thư, yêu cầu của chúng tôi sẽ không quá phận.
Từ Tùng Hoa thấy Diệp Khai chịu đáp ứng, thở ra một hơi.
Liên hệ với Diệp Khai, thật không phải là chuyện đơn giản, nếu không đủ lợi ích trao đổi, thật sự cũng không có cách nào làm gì được hắn.
Cô gái trong tấm ảnh thoạt nhìn thân hình mập mạp hơn ngày trước một ít, tựa hồ bởi vì mặc áo lông màu xanh đậm nên tạo thành ảo giác, nhưng Diệp Khai từ trên gương mặt của nàng quan sát đã cảm thấy lời nói của Từ Tùng Hoa nghi ngờ nàng đang mang thai là rất có thể, bằng không mà nói nàng cũng rất khó biến đổi thành hình dạng như bây giờ.
Lại nhìn một tấm ảnh khác trong một tiệm ăn khi nàng cởi áo khoác là có thể nhìn ra được chân tướng.
Diệp Khai căn cứ tình huống vùng bụng dưới của Quách Du Du hở ra, có thể đoán chừng một chút, nàng mang thai chừng bốn tháng, so sánh với thời gian hắn cùng Quách Du Du lên giường phi thường trùng hợp.
- Ai…
Diệp Khai thở dài, đem hai tấm ảnh thu lại, có chút sầu não.
Hắn một mực không hiểu nổi vì sao Quách Du Du lại đột nhiên từ chức biến mất, cho tới bây giờ thấy được tấm hình Từ Tùng Hoa cung cấp cho hắn, mới hiểu được sự việc.
Quách Du Du rõ ràng đã mang thai, hơn nữa theo thời gian nhìn lại chính là con của Diệp Khai.
Chuyện này xác thực mang tới áp lực không nhỏ cho Diệp Khai, dù sao theo tuổi tác trên sinh lý mà xem, Diệp Khai bất quá chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi mà thôi, phải nói chỉ là một đứa trẻ lớn, chỉ là như vậy.
Ở tuổi như hắn, đại bộ phận đều còn ngồi trong sân trường, cùng bạn học nữ làm những trò hẹn hò mập mờ, thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, hiện tại hắn đã sắp làm cha.
- Tại sao lại đột nhiên thở dài?
Chung Ly Dư chậm rãi đi vào, nghe được tiếng thở dài của Diệp Khai không khỏi có chút kinh ngạc hỏi thăm.
Ở trong ấn tượng của nàng, tựa hồ không có vấn đề gì làm khó được Diệp Khai, hắn luôn tràn đầy vẻ tự tin, một bộ dạng trầm ổn nắm vững hết thảy. Hôm nay bỗng nhiên lại thay đổi, quả thật làm Chung Ly Dư cảm thấy có chút kỳ quái.
- Không có gì, chỉ là không nghĩ đến năng lực tình báo của Quốc an cũng thật sự lợi hại, trước kia anh đúng thật là đã xem thường bọn họ.
Mặc dù Diệp Khai có chút nghĩ một đằng trả lời một nẻo, nhưng Chung Ly Dư thật sự cũng không nghe ra được có vấn đề.
- Quốc an hẳn là luôn lợi hại đó thôi, không phải nói phàm là có chuyện gì cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của bọn họ sao?
Ấn tượng của Chung Ly Dư đối với Quốc an chủ yếu là đến từ tiểu thuyết cùng phim điện ảnh truyền hình, có chút xem quá cao mà thôi.
- Ha ha, chỉ cần là bị ngành tình báo chú ý tới, hơn phân nửa là sẽ không có chuyện gì giấu diếm được.
Diệp Khai tự nhiên cũng không hạ thấp tác dụng của Quốc an, chỉ cười giải thích một câu.
Tục ngữ nói rất đúng, không sợ tặc trộm mà chỉ sợ tặc nhớ thương. Nếu như chuyện của người nào đó hoặc là một ai đó bị ngành tình báo luôn dòm ngó tới, như vậy thời điểm bi kịch của hắn cũng lập tức tiến đến gần, rất ít người có thể đào thoát dưới sự giám sát của ngành tình báo.
Chung Ly Dư buông xuống mái tóc, cởi áo ngoài, sau đó đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Diệp Khai nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ vấn đề.
Chuyện của Quách Du Du hiện tại hắn đã nghĩ rõ ràng, tìm kiếm nàng là chuyện đương nhiên phải làm, nhưng sau khi tìm được rồi thì phải làm sao đối đãi, hắn vẫn cần cẩn thận cân nhắc một phen.
Cảm tình giữa hai người có chút kỳ quái, đối với tâm tư của Quách Du Du, Diệp Khai tuy có thể nắm được một ít, nhưng không dám nói hoàn toàn hiểu rõ nàng, cho nên đối với vấn đề đứa con trong bụng nàng, Diệp Khai cũng có chút do dự.
Nếu như đổi lại là một người tuyệt tình, đứa nhỏ kia tuyệt đối không thể giữ lại, nhưng Diệp Khai cân nhắc tới vấn đề thân thế của Quách Du Du, thật lo lắng nếu như đứa bé kia không giữ được sẽ làm nàng bị kích thích rất lớn, thậm chí nổi điên cũng nói không chừng, cho nên nhất định phải quan tâm cam đoan đứa con trong bụng nàng phải được an toàn.
Nghĩ tới vấn đề này, Diệp Khai không khỏi gọi điện cho phó bí thư Ban kỷ luật thanh tra Dương Thuận Hinh tại Long Thành.
- Chào Dương bí thư.
- Diệp bí thư, chúc mừng năm mới.
- Lần trước Quách Du Du muốn từ chức, thư từ chức còn đặt ở chỗ tôi.
- Đúng vậy, Diệp bí thư có suy nghĩ thế nào?
- Tôi cảm thấy được nàng có chút xúc động rồi, việc bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi thật không dễ dàng, không bằng chuyện này trước tiên áp xuống một chút thế nào?
- Vậy xử lý theo chỉ thị của Diệp bí thư, nhưng thời gian không nên quá lâu, bằng không mà nói người ngoài rất dễ dàng nói xấu, bất lợi cho hình tượng của Diệp bí thư.
- Được, trước xử lý thủ tục nghỉ bệnh cho nàng hai năm, nhờ Dương bí thư rồi.
- Được!
Gọi xong điện thoại, Diệp Khai thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể nói như thế nào Quách Du Du cũng là thư ký cấp phó phòng, chức vụ này giữ lại cho nàng cũng tốt, vạn nhất có một ngày nàng muốn trở về, tư lịch xem như đã đủ, muốn an bài cho nàng cũng dễ dàng hơn, có một số việc luôn cần phòng ngừa chu đáo.
Vấn đề nhà máy thép thành phố xác thực là khá nghiêm trọng.
Theo tình báo mà Từ Tùng Hoa cung cấp, tổng giám đốc Tả Thế Xương của nhà máy thép thành phố có vấn đề càng thêm nghiêm trọng, liên tưởng đến phó giám đốc Ô Đức Cần đã bị song quy, nghi ngờ có trao đổi lợi ích của nhà máy thép thành phố với con trai Cố Binh của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, Diệp Khai đã cảm thấy vấn đề của nhà máy thép không nhỏ, rất có thể là một vụ án đồng lõa phạm tội.
Bản án như vậy một khi bị vạch trần, nhân số cán bộ bị liên lụy bên trong cũng sẽ làm cho người cảm thấy thật đau đầu.
Trên thực tế thông qua tư liệu tình hình kinh tế đến tra xét tổng giám đốc Tả Thế Xương của nhà máy thép, trên cơ bản đã minh xác phương hướng động thủ, muốn bắt lấy chứng cớ rõ ràng cũng không phải là chuyện khó khăn, nhưng mấu chốt của vấn đề chính là bản án này phải làm sao xét xử?
Là nhà máy bảo đảm thu nhập tài chính cùng thuế vụ của thành phố, hàng năm cung cấp thu thuế cho thành phố khoảng chừng hai trăm triệu, nếu như đơn giản giải quyết một nhóm lớn cán bộ, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào cho nhà máy thép, điều này không cần nói cũng biết được.
Một khi việc kinh doanh của nhà máy bị tổn thương nghiêm trọng, như vậy bị đưa xuống xử phạt vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Mộc Uyển Dung hoặc là chính bản thân Diệp Khai.
Nhất là dưới đôi mắt của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, hắn vẫn luôn ngó chừng bên Long Thành, nếu thật sự Diệp Khai lộ ra yếu điểm tuyệt đối sẽ bị Cố Thành nắm chặt không buông.
Nếu ở loại tình huống bình thường đương nhiên cũng không có gì đáng ngại, nhưng phó bí thư tỉnh ủy ở tại Long Thành kể cả tỉnh Hà Đông vốn là con hổ bản địa, mạng lưới quan hệ rất rộng, đồng thời Diệp Khai cũng hoài nghi giữa hắn cùng Cố lão cũng có liên quan, cho nên Cố Thành chưa hẳn sẽ mua trướng của Diệp gia, nhất là sau khi Diệp Khai đã có mâu thuẫn với Cố Binh, thì tình hình càng thêm khó khăn.
Sau khi Chung Ly Dư tắm rửa xong đi ra, khăn tắm quấn trên người, mái tóc xõa xuống như thác nước, đã dùng máy sấy hong khô tóc một ít, lúc này đang dùng khăn bọc lấy, nếu thổi quá khô sẽ làm tổn thương đến tóc.
- Còn đang suy nghĩ chuyện làm ăn gì sao?
Chung Ly Dư ngồi bên cạnh Diệp Khai nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm mang theo hương vị mềm mại đáng yêu, nghe vào làm người cảm giác có chút tâm động.
- Phải, công tác của Ban kỷ luật thanh tra chính là như vậy.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, dùng tay vuốt vòng eo Chung Ly Dư, nói:
- Khi tụi anh làm việc luôn phải chú ý vấn đề xử lý nặng nhẹ, nhẹ thì không tác dụng, mà nặng thì tổn hại căn bản. Những kẻ hủ bại vì sao lại bị gọi là sâu mọt của quốc gia đây? Cũng bởi vì bọn hắn hiểu được làm sao lợi dụng ưu thế của bản thân, đem an nguy bản thân cùng kiến thiết kinh tế buộc chặt chung một chỗ, em muốn thu thập bọn hắn phải đối mặt khả năng mặt trái ảnh hưởng kinh tế.
- Ai, làm quan như anh thật sự là phiền phức, tuy em mỗi ngày đều có một đống lớn công việc phải xử lý, nhưng so sánh mà nói thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần làm tinh tường quan hệ giữa người với người, nắm chặt con đường phát triển của xí nghiệp là được rồi, ít nhất trong nội tâm không bị mệt mỏi như vậy.
Chung Ly Dư sau khi nghe xong, ôm đầu Diệp Khai đặt ngay lồng ngực của mình, có chút cảm khái nói.
Diệp Khai đưa mũi dụi vào ngực Chung Ly Dư, ngửi ngửi hương thơm tự nhiên của cơ thể, cảm giác rất không tệ, nhịn không được thè lưỡi liếm nhẹ, khiến Chung Ly Dư bật cười khanh khách, hiển nhiên cảm thấy có chút ngứa ngáy.
- Anh không được làm như vậy, cảm giác như con chó con, khiến toàn thân người ta thật khó chịu…
Chung Ly Dư cười nói.
Lời mặc dù nói như thế, nhưng nàng cũng không nỡ đẩy ra đầu Diệp Khai.
- Anh muốn hôn khắp toàn thân của em…
Diệp Khai làm ra vẻ khẳng định.
Đương nhiên, Diệp nhị thiếu xưa nay nói một là một, ngay lập tức liền chứng tỏ hành động.
Dư tổng tắm rửa đã sạch sẽ, giống như bữa tiệc lớn mỹ vị bày sẵn trên giường, chờ Diệp nhị thiếu đi chậm rãi nhấm nháp.
Đầu lưỡi của Diệp Khai vô cùng linh hoạt, thậm chí kỹ thuật càng cao, một trận nhiễu loạn liền khiến Dư tổng thở dốc, không kềm chế được đắm chìm vào sự an ủi trấn an của Diệp nhị thiếu.
- Cảm giác thật kỳ quái…
Thật lâu sau, thân thể căng cứng của Dư tổng rốt cục thư giãn xuống, cả người như sắp chết, tay chân nhũn ra nằm trên giường, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không có khí lực kéo mền đắp lên người.
- Cảm giác gì mà kỳ quái?
Diệp Khai bộ dạng như long tinh hổ mãnh, ngồi trên giường tiện tay vuốt ve thân thể Dư tổng, có chút tò mò hỏi thăm.
- Chính anh không có cảm giác sao? Chẳng lẽ còn muốn người ta chính miệng nói ra…
Chung Ly Dư xấu hổ oán trách.
- Có thì cũng có một ít…Nhưng loại chuyện này xuất khí lực chính là nam nhân tụi anh đây, hưởng thụ cảm giác mỹ diệu chính là nữ nhân các em, cho nên chuyện này cảm giác của anh khẳng định khác hẳn cảm giác của em.
Diệp Khai làm ra vẻ nghiêm mặt phân tích sự bất đồng giữa nam nữ với Chung Ly Dư.
Nhưng lời này của hắn cũng không xem như sai lầm, giữa nam nhân cùng nữ nhân xử lý chuyện này, nhiều hơn nữa là cảm giác hưởng thụ tâm lý chinh phục, có thể từ thân thể đạt được sung sướng xác thực là không như nữ nhân.
Đây là có quan hệ tới cấu tạo bất đồng giữa thân thể nam nữ, thực sự không giống như lời đồn đãi của một số người.
- Vậy anh cảm thấy hôm nay em biểu hiện thế nào?
Chung Ly Dư nhỏ giọng hỏi.
- Biểu hiện của Dư tổng đương nhiên là xuất sắc.
Diệp Khai đưa ngón tay cái làm vẻ nghiêm túc nói.
Hai người đang ở trên giường vui đùa ầm ĩ, bỗng nhiên điện thoại của Diệp Khai chợt vang lên.
- Đã trễ như thế này sao còn có người gọi điện thoại tới?
Chung Ly Dư có chút kinh ngạc nói.
- Phải, tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai tiếp điện thoại, trầm giọng nói ra.
- Diệp bí thư, Cố Binh trốn rồi!
Trong điện thoại truyền tới thanh âm phó bí thư Dương Thuận Hinh của Ban kỷ luật thanh tra Long Thành, nghe qua có chút dồn dập.
- Cái gì?
Diệp Khai thoáng chốc nghe cũng không rõ ràng, hỏi lại một câu.
- Diệp bí thư, trong vụ án Ô Đức Cần của nhà máy thép thành phố, công tử Cố Binh con của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành liên quan trong bản án đột nhiên đã mất đi tin tức, nghe nói đã đi Australia!
Dương Thuận Hinh nói ra trong điện thoại.
- Ah, Cố Binh bỏ trốn.
Diệp Khai cầm điện thoại thì thầm một câu, tựa hồ cảm thấy đây là sự việc không có gì quá quan trọng.
Dương Thuận Hinh ở trong điện thoại nghe được Diệp Khai tựa hồ cũng không xem trọng chuyện này, vội vã nói:
- Trong bản án của phó giám đốc Ô Đức Cần của nhà máy thép, Cố Binh là người hiềm nghi trọng yếu, hiện tại hắn đã chạy, sẽ tạo thành ảnh hưởng khá lớn đối với bản án đấy. Hơn nữa Cố Binh bỏ chạy cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng mặt trái đối với Ban kỷ luật thanh tra chúng ta.
- Chuyện này không cần phải lo lắng như vậy.
Diệp Khai cười cười nói, cũng không cho rằng chuyện này lớn đến bao nhiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc