QUAN MÔN

Lão đầu nhi có chút lo lắng nhìn Diệp Khai nằm trên mặt đất, chỉ thấy hắn tựa hồ không có hô hấp, nhìn qua giống như sắp chết.

- Cũng không biết thứ này có tác dụng gì hay không…

Trong nội tâm lão đầu nhi tràn đầy nhân tố không xác định.

Lúc nãy hắn tập trung tinh khí thần toàn thân trên đầu ngón tay, dùng dũng khí vô úy đem quán chú truyền vào thức hải của đối phương, pháp môn này cũng không phải sư môn lão đầu nhi truyền xuống mà là dùng Quán Đính Thuật của Mật Tông khai phát, cùng một vị đại sư Mật Tông trao đổi lại tự hành khai phát đi ra, hắn chưa từng sử dụng trên thân thể bất cứ người nào, cho nên khi chứng kiến Diệp Khai nằm trên mặt đất như sắp chết, bản thân lão đầu nhi cũng cảm thấy không nắm chắc.

Gọi là quán đính, là một loại nghi thức truyền thụ học thuật, loại nghi thức này nguyên được cử hành khi quốc vương Ấn Độ đăng cơ, cực kỳ long trọng, phải thiết lập đàn tràng bố trí hào khí trang trọng, đem nước biển biểu tượng bốn đại dương bỏ vào trong bình sau đó rót lên đỉnh đầu quốc vương.

Hàm nghĩa quán đính là chúc mừng người kế thừa vương vị trở thành vua của một nước. Về sau loại nghi thức này cũng được Phật giáo mượn dùng, cho rằng khi Bồ Tát tu thành chính quả thì thập phương chư phật sẽ quán đính cho Bồ Tát chúc mừng nhập chư phật giới.

Nhưng tuy ban đầu Phật giáo có thuyết pháp quán đính nhưng chưa hình thành một loại nghi thức.

Tới thời đại Mật Tông thịnh hành, quán đính đã trở thành lễ nghi, hơn nữa được ghi chép vào kinh điển Mật Tông. Bốn bộ mật pháp đều được cường điệu người không được quán đính, không chuẩn thính văn, thụ học mật pháp thì không được đọc qua văn hiến Mật Tông, nói cách khác là học trộm thì sẽ bị trị tội.

Lão đầu nhi sử dụng thuật pháp này là một loại hình thức khác, thay vì nói là nghi thức tôn giáo không bằng nói là dùng tinh khí thần bản thân ngưng tụ thành một loại ý chí, trực tiếp oanh kích thần thức Diệp Khai, đem một ít ý nghĩ chán chường trong thức hải của hắn đánh tan, đem một ít công năng đặc thù kích phát đi ra.

Làm như vậy phong hiểm thật lớn, hậu quả cũng không lường được, bởi vì với năng lực của lão đầu nhi cũng không thể cam đoan chuyện gì sẽ biến hóa trong thức hải của Diệp Khai.

Cho nên sau khi chứng kiến Diệp Khai té trên mặt đất, lão đầu nhi cũng không làm được gì mà chỉ có thể chờ đợi kết quả.

Lúc này bản thân Diệp Khai đang lâm vào một loại cảnh giới phi thường kỳ dị.

Khi bị đầu ngón tay của lão đầu nhi đánh úp tới, một cỗ lực lượng trong thân thể Diệp Khai đột nhiên chợt bạo phát.

Ngay khi thân thể Diệp Khai bị đánh trúng sôi trào quay cuồng, cỗ nhiệt lưu trong thân thể hắn bắt đầu lan tràn khắp toàn thân, giống như là đang bị thiêu cháy trong chảo dầu, không ngừng điên cuồng rèn luyện gân cốt cơ bắp của Diệp Khai, tinh khí thần mà lão đầu nhi đánh vào nói trắng ra là một loại số liệu lưu dùng hình thức tín hiệu cao tần truyền nhập.

Đó là một phương thức khó thể hình dung rõ ràng mà truyền thụ, cho nên có thể dùng một loại hình thức không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung đánh vào thân thể đối phương, làm cho hắn tiếp nhận lý niệm của mình, trở thành tín đồ của bản thân mình.

Chính bởi vì nguyên nhân như vậy bình thường bên trong Mật Tông rất ít có phản đồ xuất hiện, độ trung thành trong tôn giáo lại cực cao, gọi là quán đính kỳ thật là một quá trình tẩy não chậm rãi theo thời gian.

Mà lão đầu nhi dùng phương thức quán đính tham khảo từ Mật Tông tự nhiên cũng không thoát ly được loại phạm trù này.

Nhưng ngoài việc tẩy não, lão đầu nhi xác thực cũng đã đem toàn bộ kinh nghiệm cùng trí tuệ thậm chí là năng lực bản thân thông qua một loại hình thức áp súc đánh vào trong thức hải của Diệp Khai, một khi thân thể cùng thần thức của Diệp Khai có thể tiếp nhận được, Diệp Khai rất dễ dàng đạt được loại năng lực không thể tưởng tượng nổi như trong miêu tả của Mật Tông, chẳng hạn như lão đầu nhi có thể dùng tay không nấu sôi ấm trà không cần bếp lửa.

Khi Diệp Khai bị điểm trúng, trong đầu thật giống như bị một quả bom trùng kích, trước mắt đều là sóng vân tràn ngập, ngay tiếp theo ý thức của hắn cũng bị lâm vào trong hư ảo.

Vô số số liệu lưu không ngừng lưu chuyển trong não của hắn, thỉnh thoảng lại phát sinh va chạm với ý nghĩ bản thân hắn, muốn chiếm cứ không gian thuộc về ý tưởng của riêng hắn.

Nhưng cỗ nhiệt lưu trong thân thể Diệp Khai ngay lập tức phát ra lực lượng bảo vệ chính bản thân, đem những số liệu lưu kia hoàn toàn bao vây lại toàn lực hòa tan chúng nó.

Mỗi khi một đoạn số liệu lưu bị hòa tan, trong đầu Diệp Khai lại hiện ra thêm một đoạn kinh nghiệm nhân sinh hoặc là kỹ năng, hoặc là cảm ngộ trong phương diện tinh thần, làm cho hắn có thêm thể nghiệm đối với sinh mạng.

Cứ như thế cơ hồ đã trải qua ba ngàn lần trùng kích, thân thể Diệp Khai đã phát sinh biến hóa rất lớn.

Cảm giác như hiện tại hắn đã tiến nhập một loại hình thái sinh mạng hoàn toàn khác hẳn, phi thường tự tại.

Đột nhiên một cơn đau nhức kịch liệt đánh úp tới, thân thể Diệp Khai giật mạnh giống như con cá nhảy lên mặt đất, dùng một loại tần suất thật nhanh không ngừng búng lên trên đất, giằng co suốt mười mấy giây thời gian đột nhiên tỉnh lại, bỗng chốc xoay người ngồi lên.

- Lão đầu nhi, tôi liều mạng với ông!

Diệp Khai không tự chủ được quát to một tiếng.

Khi hắn nhìn khắp chung quanh, trời đã tối, cũng không còn nhìn thấy hình bóng của lão đầu nhi, Diệp Khai còn đang ngồi bên dưới dây thường xuân rũ xuống trong sân.

Diệp Khai nhúc nhích thân thể, cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô lực, trên người chẳng khác gì mới tắm trong nước ướt đẫm, nhưng còn mang theo cảm giác đau đớn cơ bắp.

Hắn thật vất vả bò lên, sau đó hướng căn phòng phía bắc đi qua.

Khi nãy hắn có cảm giác như sắp chết, nội tâm Diệp Khai hiện tại tràn đầy phẫn nộ, muốn đi tìm lão đầu nhi lý luận một phen.

Thật đáng tức giận! Nếu mỗi người đều làm kiểu như vậy, xã hội này còn duy trì được sao, không có một chút tôn nghiêm pháp luật!

Đột nhiên Diệp Khai thậm chí nghĩ tới mấy va ly đạn hạt nhân mà hắn đã mua về, đoán chừng đem tới đây, mặc kệ ngươi là đại sư hay là đại nhân, hết thảy nổ tung ngươi thậm chí không còn chút cặn!

Diệp Khai còn đang nảy sinh lời mắng ác độc, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, vừa đẩy ra cánh cửa đã làm Tạ Quân Ngọc đang định bước ra giật mình hoảng sợ.

- Nha…

Tạ Quân Ngọc theo bản năng bật lui ra sau một bước, một quyền đánh thẳng tới trước mặt.

Chỉ trách hình tượng hiện tại của Diệp Khai quá mức dữ tợn chẳng khác gì hung thần ác sát, hơn nữa trên người ẩm ướt núc ních, tóc dính bết trên da đầu, nhìn vào thảm thiết như quỷ, Tạ Quân Ngọc phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường.

Phản ứng của Tạ Quân Ngọc thật quá nhanh, với năng lực của nàng Diệp Khai xem như phải lãnh trọn một quyền này.

Thế nhưng sự tình phát triển thường thường vượt ngoài ý định người khác, cũng không biết làm thế nào Diệp Khai lại rõ ràng tránh thoát, ngay cả chính hắn cũng không hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra.

- Tạ Quân Ngọc! Cô làm gì đánh tôi? Tôi hỏi cô…lão đầu nhi kia chạy trốn đi đâu rồi hả?

Diệp Khai tựa hồ không hề phát giác được nguy hiểm vừa rồi, mà tràn đầy vẻ phẫn nộ hướng Tạ Quân Ngọc chất vấn.

- Anh…

Tạ Quân Ngọc một quyền thất bại, cũng có chút kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, chỉ cảm thấy vẻ mặt Diệp Khai tràn đầy phẫn nộ, đôi mắt hiện rõ vẻ giận dữ làm thần trí nàng như hoảng hốt, không khỏi thối lui ra sau một bước, tâm chí có chút dao động.

- Để cho hắn vào đi!

Trong phòng truyền ra thanh âm của vị đại sư phụ kia.

Thanh âm tuy vô cùng nhu hòa nhưng bên trong ẩn chứa một loại lực lượng ổn định lòng người, khiến cảm xúc của Tạ Quân Ngọc lẫn Diệp Khai đều bị lây nhiễm.

- Dạ…đại sư phụ!

Tạ Quân Ngọc lên tiếng, lúc này mới kịp phản ứng, vì sao Diệp Khai trở nên lợi hại như vậy, chẳng những có thể tránh thoát được một quyền của nàng, còn rống vào mặt nàng mà làm cho nàng suýt chút mê thất thần trí, thật sự là quái dị, thoạt nhìn thuật quán đính của đại sư phụ đã khởi lên tác dụng.

Cảm xúc sôi trào của Diệp Khai cũng bị tiếng nói kia làm bình phục xuống, hắn lấy lại bình tĩnh, cũng cảm thấy trong cơ thể mình phát sinh biến hóa khó hiểu, đây là hậu quả một ngón tay điểm trúng của lão đầu nhi sinh ra.

Diệp Khai đi vào trong phòng, chỉ thấy lão đầu nhi đang ngồi nơi đó, trong tay lật xem một quyển sách, ánh mắt Diệp Khai rất tốt nhìn sang liền phát hiện đó là quyển Xuân Thu.

- Hắc…học Quan nhị gia đọc Xuân Thu trong đêm sao? Ông mà cũng xứng?

Mặc dù Diệp Khai không dám mắng đi ra, nhưng trong nội tâm đang dùng ngôn ngữ ác độc nhất mắng lão đầu nhi một trận.

- Cậu đã tỉnh rồi, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ít nhất không bị biến thành ngu ngốc!

Lão đầu nhi nhìn Diệp Khai, có vẻ vui mừng nói.

Diệp Khai lập tức im lặng, trong nội tâm lại cảm thấy hoảng sợ, nếu như nói chính mình thật sự biến thành ngu ngốc, hậu quả thật sự không thể nào lường nổi.

Khỏi cần phải nói, chỉ nói tới những công việc mà hắn đang làm, sẽ phát sinh ra bao nhiêu chuyện xấu?

Sự tình tàu ngầm hạt nhân tuy được giải quyết, nhưng vấn đề mẫu hạm khẳng định phải bị gác lại, mà mẫu hạm trong nước sẽ vì chuyện hắn biến mất mà trở nên không thể vãn hồi, sự phát triển của Thánh Vương tân khu cũng biến thành lời nói suông, ít nhất muốn quật khởi trong thời gian ngắn sẽ không cách nào thực hiện, kế hoạch chiến lược nhắm vào nguồn năng lượng của Nga tự nhiên không cách nào động thủ, cơ hội tốt ngàn năm khó gặp sẽ mất đi, chiến lược nước cộng hòa đạt được dầu mỏ quốc tế sẽ bị kẹt chết kể từ đây.

Mà đối với Diệp gia mà nói, người thừa kế đời thứ ba đã không còn, toàn gia tộc sẽ suy sụp, những chuyện phát sinh trong vài năm tới đã không có Diệp Khai dẫn dắt, như vậy đối với Diệp gia, Diệp lão gia tử, nhị lão gia tử, Diệp Tử Bình mà nói sẽ là sự đả kích không cách nào tiếp nhận được.

Mà đối với những nữ nhân của Diệp Khai ảnh hưởng càng lớn hơn.

Nghĩ tới những chuyện này, Diệp Khai lập tức giận dữ, không cách nào kiềm chế.

- Lão đầu nhi, ông phải cho tôi một lời công đạo, nếu không chuyện này không để yên!

Diệp Khai vỗ bàn quát:

- Hôm nay nếu chuyện này không có lời giải thích hợp lý, ông có tin tôi sẽ đem hang ổ của ông cho nổ rớt?

Bình luận

Truyện đang đọc